Chương 277: Làm cho cô khóc
Làm sao Mặc Tu Nhân có thể chịu được khi nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Cẩm Sương được? Thấy vậy anh lập tức mềm lòng. Anh vội vàng lấy thẻ thông hành của biệt thự tư nhân của mình ra rồi nói với giọng điệu có chút gấp gáp: “Nếu em thực sự muốn đến suối nước nóng tư nhân đó thì em có thể đến nơi tôi sống, đây là thẻ thông hành".
Anh vừa nói vừa vội vàng nhét tấm thẻ vào tay Bạch Cẩm Sương.
Anh cũng có một căn biệt thự riêng ở bên kia. Khách sạn suối nước nóng của núi Minh Thành là do nhà họ Tần xây dựng..
Bọn họ cũng xây dựng hơn hai mươi căn biệt thự. Gia đình anh cũng giữ lại ba căn biệt thự, anh và anh trai mình mỗi người một căn. Hơn nữa, còn có căn biệt thự để bố mẹ anh nghỉ dưỡng nữa. Những căn khác hầu hết đã được những người có máu mặt ở Minh Thành này mua hết.
Anh muốn Bạch Cẩm Sương đến chỗ anh ở. Nhưng với tính tình của Bạch Cẩm Sương, hiện tại chỉ riêng chuyện về suối nước nóng mà cô đã ầmĩ đến như vậy rồi. Mà cô lại đồng ý tiếp nhận. ý tốt của Sở Tuấn Thịnh, cũng không muốn tiếp nhận ý tốt của anh, chứ đừng nói là đến chỗ anh. Anh đón nếu anh nói như thế thì có lẽ Bạch Cẩm Sương cũng sẽ không đồng ý.
Bạch Cẩm Sương nhìn tấm thẻ trong tay, hốc mắt cô lại càng đỏ hơn. Vì sao trên đời này lại có loại người như anh được chứ? Mỗi mỗi lần có hạ quyết tâm, muốn tránh xa anh một chút thì anh luôn làm những chuyện khiến cô hiểu lầm.
Cô nghĩ đến giấc mơ lúc lên núi cùng ánh mắt khinh thường của Doãn Nhược Liên lại khiến cô lại cảm thấy có chút chua xót.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân, giọng nói tràn ngập ủy khuất và tức giận mà trực tiếp ném chiếc thẻ thông hành lên người anh: "Mặc Tu Nhân, tôi thật sự rất chán ghét anh.”
Bạch Cẩm Sương nói xong, trực tiếp quay đầu bỏ đi." Khi quay người lại cô đã lập tức bật khóc, cô muốn đi đến suối nước nóng tự nhận sao?
Hành động này của Mặc Tu Nhân quả thực không khác gì sỉ nhục người khác, chẳng lẽ anh cũng sẽ đối đãi với Doãn Nhược Liên như vậy sao?
Điều mà Bạch Cẩm Sương cảm thấy khổ sở hơn chính là, có vẻ như cuối cùng cô cũng không thể đeo chiếc mặt lạ lạnh lùng mà đứng trước mặt Mặc Tụ Nhân, được nữa.
Mỗi hành động của anh đều có thể dễ dàng quấy nhiễu suy nghĩ của cô và làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Trước đây, cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy cả.
Bạch Cẩm Sương đưa tay lên rồi lau nước mắt. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cô không muốn để cho người khác nhìn ra sự yếu ớt của mình.
Bạch Cẩm Sương quay đầu bỏ đi như vậy làm cho Mặc Tu Nhân trực tiếp ngây người. Hình như anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương khóc..
Khoảnh khắc đó, trong lòng anh chợt có một cảm giác đau lòng không thể nói lên được.
Anh cảm giác, mọi chuyện vốn không phải như vậy. Buổi sáng, khi anh nghe thấy Sở Tuần Thịnh mời Bạch Cẩm Sương sang bên kia thì tâm trạng của anh lập tức không thể bình tĩnh được.
Sau khi ăn cơm trưa xong, anh vẫn luôn ngồi đợi ở đại sảnh. Anh chỉ sợ Bạch Cẩm Sương sẽ đi đến đó, nhưng anh lại không ngờ tới, cuối cùng mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như thế này.
Anh vậy mà lại làm cho Bạch Cẩm Sương khóc. Từ trước tới nay, anh chưa từng thấy qua bộ dạng ủy khuất và yếu ớt này của cô. Khi Mặc Tu Nhân nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Anh đưa tay lên tim mình rồi cố gắng phục hồi tinh thần. Sau đó, anh bình tĩnh bước nhanh đuổi theo thì đã thấy Bạch Cẩm Sương đang kéo Vân Yến đi về phía khu vực suối nước nóng công cộng của Khách sạn Suối nước nóng núi Minh Thành Sơn.
Mặc Tu Nhân đưa tay đỡ trán, anh chợt cảm thấy hình như bản thân mình đã làm sai chuyện rôi.
Anh đột nhiên ý thức được, anh và Bạch Cẩm Sương không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa. Nếu hai người còn cứ tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn.
Hình như càng ngày anh càng đẩy Bạch Cẩm Sương ra xa hơn.
Cho dù cô có thích người khác, nhưng trên danh nghĩa thì lúc này cô vẫn là vợ hợp pháp của anh. Vì vậy, anh chắc chắn vẫn có cơ hội.
Từ khi nào mà Mặc Tu Nhân anh lại không tự tin đến như vậy. Lúc trước anh chỉ là bị ghen tuông làm mờ hại mắt, cho nên anh mới có thể làm ra những chuyện ấu trĩ như vậy.
Mặc Tu Nhân bình tĩnh hơn. Vì anh cảm thấy ghen cho nên trong lòng mới không thể cân bằng được mà chiến tranh lạnh với cô. Mà chuyện này lại chỉ có thể đẩy cô vào tay người khác mà thôi.
Có vẻ như anh phải thay đổi cách thức rồi. Ít nhất... Cũng nên làm cho Bạch Cẩm Sương dần dần biết tâm ý của mình.
Còn về những lời mà anh đã nói trước đây thì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, cứ coi như là anh tự vả vào mặt mình đi. Hiện tại anh cũng muốn bất chấp những chuyện này.
Lúc này, ở bên Bạch Cẩm Sương, cô và Vân Yến đang cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng một lúc lâu. Bạch Cẩm Sương cũng đã đến đây được một lúc rồi nhưng hai người bọn họ cũng không muốn vội vàng trở về khách sạn..
Bạch Cẩm Sương thay quần áo. Bây giờ đã là hơn năm giờ chiều rồi. Khi cô đang chuẩn bị xuống tầng thì nhận được tin nhắn của Sở Tuấn Thịnh.
Sở Tuấn Thịnh: 'Sao buổi chiều cô không đến ngâm mình trong suối nước nóng của tôi vậy?
Bạch Cẩm Sương: Tôi đi cùng với một người đồng nghiệp, cho nên không tiện
Sở Tuấn Thịnh: Vậy thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không? Bây giờ tôi đang ở tầng dưới của khách sạn rồi.
Bạch Cẩm Sương: Được rồi, tôi sẽ xuống ngay đây: Bên kia, Mặc Tu Nhân đang phân phó cho Triệu Văn Dương chuẩn bị hoa hồng và quà.
Kết quả là, Doãn Nhược Liên lại đột nhiên xuất hiện mà nhếch môi cười: "Tổng giám đốc Mặc, anh đang chuẩn bị để tỏ tình sao? Nhưng mà, tôi nhớ rõ, anh không có tình cảm với Bạch Cẩm. Sương kia cơ mà? Chẳng lẽ trước đây anh đã nói dối tôi sao?”.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tụ Nhân lập tứ trầm xuống: "Sao cô cứ như âm hồn không tan vậy. Tôi tặng hoa hồng cho bạn gái của mình còn cần phải giải thích với cô sao?”
Sau hai ngày, Doãn Nhược Liên coi như cũng hiểu rõ tính tình của Mặc Tu Nhân, ngoại trừ Bạch Cẩm Sương, những người khác đứng ở trước mặt anh, đến cái rắm cũng không bằng.
Doãn Nhược Liên cũng không tức giận, cô ta sờ móng tay vừa mới làm rồi nói: "Tôi là một người tuy rằng có nhiều thứ không tinh thông nhưng đối với sự hiểu biết về phụ nữ, tôi dám nói tôi mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng đầu tiên”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn cô ta mà không nói gì.
Nụ cười của Doãn Nhược Liên có chút cứng ngắc, nhưng cô ta vẫn không nản lòng. Lúc này con người của cô ta lại chợt lóe lên một chút: "Những hành động trước đây của Tổng giám đốc Mặc có phải đã làm cho Bạch Cẩm Sương càng tức giận hơn đúng không? Nếu như anh thật sự muốn làm Bạch Cẩm Sương vui vẻ, tôi có thể giúp anh đó” .
Khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của Mặc Tu Nhân chợt có một tia lao động: "Cô có chủ ý gì tốt sao?”. Tuy rằng anh đã từng có một đoạn tình cảm yêu đương cùng với Tổng Chỉ Nam, thế nhưng nói về phương diện tình cảm, anh thật sự là không biết gì.
Bây giờ anh mới phát hiện ra, sự khác biệt giữa thích và không thích lại lớn đến như vậy. Trước đây, chuyện gì anh cũng có thể nói thẳng với Tổng Chí Nam. Chuyện gì hai người bọn họ cũng có thể cùng nhau giải quyết được. Nhưng đối với Bạch Cẩm Sương, anh lại không thể làm như vậy được!
Anh đã vô cùng cẩn thận, nhưng anh vẫn sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Doãn Nhược Liên nở một nụ cười, cô ta nhếch môi nói: "Tổng giám đốc Mặc, anh cũng không cần phải gấp gáp như vậy. Trước tiên chúng ta hãy cùng nhau đi ăn cái gì đó, tôi sẽ từ từ nói cho anh biết. Nếu như anh thấy đó là một cách hay thì đến lúc đó anh thực hiện chúng cũng không phải là quá muộn”.
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân lập tức trầm xuống, anh nhìn thoáng qua Doãn Nhược Liên một cái: "Tốt nhất là cô đừng có mà giở trò đùa giỡn. Nếu không, đến lúc đó nhà liên lụy đến nhà họ Doãn thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở cô”
Trong nháy mắt, nụ cười còn vương trên khuôn mặt của Doãn Nhược Liên lập tức cứng đờ. Mặc Tu Nhân cũng không nhìn cô ta nữa mà nhanh chóng bước về phía nhà hàng bên cạnh.
Bạch Cẩm Sương xuống tầng thì lập tức nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh. Sau đó, hai người cũng cùng nhau đi nhà hàng bên cạnh khách sạn để ăn cơm.
Kết quả là, khi Bạch Cẩm Sương vừa đi vào nhà hàng đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang ngồi bên cửa sổ.
Theo bản năng, Bạch Cầm Sương nắm chặt hai bàn tay của mình lại. Sở Tuấn Thịnh nhận ra cô có chút không đúng, ánh mặt lập tức hiện lên không thích hợp, trong mắt hiện lên một tia thù địch.
Thật không ngờ tới, Mặc Tụ Nhân lại có thể làm cho Bạch Cẩm Sương bị ảnh hưởng lớn đến như vậy. Xem ra, mình phải ra tay sớm hơn thôi. Nếu không, một cô gái tốt như vậy sẽ thực sự bị người khác cướp mất. Khi Bạch Cẩm Sương và Sở Tuần Thịnh vừa mới bước vào nhà hàng là Mặc Tu Nhân đã lập tức nhìn thấy.
Lúc anh vừa định đứng lên thì lại bị Doãn Nhược Liên gọi lại: "Tổng giám đốc Mặc, anh bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy như vậy.”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi mà còn bình tĩnh và không nóng nảy thêm một lúc nữa là vợ tôi đã chạy theo người khác mất rồi.”
Khóe môi củ Doãn Nhược Liên chợt giật giật: "Vậy anh cảm thấy, bây giờ anh đi qua, vợ anh sẽ không chạy theo người khác sao? Nói thật với bản thân anh đi, Tổng giám đốc Mặc, nếu trong lòng Bạch Cẩm Sương có anh thì cho dù anh không đi qua thì cô ấy cũng sẽ không chạy theo người khác đâu. Ngược lại, cô ấy sẽ ghen tuông một cách âm thầm. Còn nếu trong lòng cô ấy không có anh thì cho dù lúc này anh có đi qua đó thì đối với bữa cơm này, anh cũng chẳng thay đổi được điều gì cả”