Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 444: Thất lạc nhiều năm

Tần Hạo nghe đến đây thì có chút kinh ngạc: "Con gái nào?"

Mặc Tố Nhiên nhìn ông ấy bằng nửa con mắt: "Còn có thể là con gái nào nữa! Tất nhiên là con gái ruột của Yến Danh rồi, tôi còn định hôm nào đi gặp cô gái đó nữa. Quan hệ giữa tôi và mẹ con bé rất rốt, tất nhiên cũng phải đối xử tốt với con bé. Chỉ là không biết, khi nào thì Yến Danh mới có thể sẽ quay lại, tìm được con gái của mình, chắc hẳn bà ấy sẽ hạnh phúc lắm!"

Tổng Ngọc Tiên vừa nghe đến đây, sắc mặt nhất thời đông cứng lại: "Dì ơi, dì đang nói cái gì vậy?"

Dạo gần đây cô ta không trở về nhà họ Tống, hoàn toàn không ai nói với cô ta về chuyện này cả!

Khi Mặc Tố Nhiên nghe Tống Ngọc Tiên nói, lúc này mới tự mắng thầm mình hồ đồ, lại có thể nghĩ sao nói vậy, nói thẳng ra ngay trên bàn ăn.

Là bạn thân của Đỗ Yến Oanh, tuy rằng đã tìm thấy con gái của Đỗ Yến Oanh rồi, bà vô cùng vui mừng, nhưng Tống Ngọc Tiên là con gái nuôi của Tổng Đình Nguyên, cũng là con dâu tương lại của bà, nhưng bà đương nhiên vẫn phải chú ý.

Mặc Tổ Nhiên cười mất tự nhiên: "Dì cũng không biết có phải thật không. Khi nghe mấy người bạn nói chuyện phiếm có nhắc tới, hình như có chuyện như thế này. Cháu có thể có thể hỏi bố cháu, nói không chừng, sau này cháu còn có thể có thêm một cô em gái nữa đấy!"

Tống Ngọc Tiên miễn cưỡng mỉm cười gật đầu, cúi thấp đầu ăn cơm.

Bạch Cẩm Sương nghe đến chuyện nhà họ Tổng tìm lại được đứa con gái thất lạc đã lâu cũng không có phản ứng gì, dù sao loại chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, cứ nghe vậy thôi!

Trong lòng Tống Ngọc Tiên có chuyện gì đó, ăn cơm xong liền vội vàng rời đi, ngay cả những thuộc tính bình thường luôn dính với Tần Vô Đoạn dường như cũng đột nhiên biến mất.

Tổng Ngọc Tiên rời đi, Mặc Tu Nhân cũng nói muốn đi về.

Tần Vô Đoàn đi tiễn hai bọn họ.

Khi Bạch Cẩm Sương lên xe, Tần Vô Đoan hét gọi Mặc Tu Nhân.

Ánh đèn trong sân có hơi mờ mịt, Mặc Tu Nhân không thấy rõ sắc mặt của anh lớn, trầm giọng hỏi: "Còn có chuyện gì không anh?"

Tần Vô Đoạn cười nhạt: "Không có gì, chỉ là... muốn nói với em, phải đối xử tốt với cô ấy, cô ấy... mấy năm nay không dễ dàng gì. Đây là lần cuối anh nói những lời này, em cũng đừng để ý chúc hai người... hạnh phúc!"

Sau khi Tần Vô Đoạn nói xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim Mặc Tu Nhân khẽ run lên, không biết có phải là ảo giác của anh không, anh cảm giác được ánh mắt của Tần Vô Đoạn dường như ươn ướt.

Trong lòng Mặc Tu Nhân cũng cảm thấy có chút khó chịu: "Anh yên tâm đi, nếu em đã quyết định ở bên cô ấy, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt cả đời!"

Tần Vô Đoạn gật đầu: "Ừm, nhớ những gì em đã nói là được. Được rồi, các em về đi!"

Nói xong, anh ấy đột ngột xoay người, sải bước đi về phía biệt thự.

Ánh mắt Mặc Tu Nhân chớp động, nhắm mắt lại, mở cửa xe rồi ngồi lên.

Mặc Tu Nhân khởi động xe, Bạch Cẩm Sương tò mò hỏi anh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Mặc Tu Nhận lắc đầu: "Không có gì cả, anh ấy nói cho anh mấy chuyện công việc!"

Tổng Ngọc Tiên về đến cửa nhà nhưng không muốn xuống xe, cô ta ngồi trong xe, toàn thân có chút lộn xộn, cô ta muốn vào hỏi bố xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao cô ta không biết gì hết vậy!



Nhưng cô ta thấy đèn trong biệt thự đã tắt, liền không muốn xuống xe nữa.

Khi được Tổng Đình Nguyên nhận nuôi, cô ta đã có ký ức rồi, cô ta hoàn toàn nhớ rõ toàn bộ quá trình được nhận nuôi lúc còn nhỏ.

Cô ta rất biết ơn nhà họ Tống, nhưng vẫn luôn xa cách với Tổng Đình Nguyên, có thể nguyên nhân là do không có quan hệ huyết thống.

Lần này về nước, cô ta nói với Tống Đình Nguyên rằng muốn sống ở bên ngoài, Tống Đình Nguyên đã đồng ý luôn mà không có chút do dự nào..

Tổng Ngọc Tiên vốn tưởng rằng sống bên ngoài vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa nhà họ Tống, cứ cho là Tần Vô Đoan thật sự muốn từ hôn với cô ta thì cũng phải lo ngại nhà họ Tống.

Nhưng vào khoảnh khắc Mặc Tổ Nhiên nói Tống Đình Nguyên đã tìm thấy con gái ruột của mình, cô ta đã rất hoảng sợ.

Nếu như thiên kim nhà họ Tống thật sự đã quay lại, vậy cô ta phải làm thế nào?

Ngay từ đầu Tần Vô Đoàn đã không yêu cô ta, chuyện có muốn từ hôn hay không thì không có gì để băn khoăn.

Tống Ngọc Tiên nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự một hồi lâu, cuối cùng quay đầu xe rời đi.

Trên đường về nhà, đã mấy lần cô ta muốn gọi cho Tổng Đình Nguyên để hỏi rõ lý do.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn bỏ cuộc.

Tổng Ngọc Tiên trở về nơi ở, xuống xe đi lên lầu.

Cô ta vừa bước ra khỏi thang máy, đột nhiên có hai bóng người lao ra giữ chặt lấy cánh tay và chân cô ta.

Tống Ngọc Tiên bị doạ một phen, không chút nghĩ ngợi liền muốn vùng vẫy khỏi hai người đó.

Kết quả là đối phương kiên quyết giữ chặt cô ta không buông.

Người kéo cánh tay cô ta là một chàng trai trẻ, người ôm chân cô ta là một người phụ nữ trung niên, có thể thấy tuổi cũng còn quá trẻ nữa.

Tổng Ngọc Tiên sợ hãi tột độ: "Các người là ai? Mau thả tôi ra, có tin là tôi lập tức gọi cảnh sát ngay không!"

Tống Ngọc Tiên vừa dứt lời, người phụ nữ ôm chân cô ta bắt đầu khóc: "Con ơi, con đừng gọi cảnh sát, mẹ là mẹ của con đây!" .

Tối nay, Tống Ngọc Tiên vốn đã bị chuyện Tống Đình Nguyên tìm lại được con gái ruột làm kích động rồi, bây giờ lại nghe thấy lời này, cô ta tức giận đến cả người run lên, cảm xúc đã gắt gỏng đến tột đỉnh: "Tôi mới là mẹ của bà đấy! Bà tránh ra cho tôi!"

Ngụy Tuyết Hoa bị Tống Ngọc Tiên đã một cái văng ra thì khóc hét lên: "Con ơi, mẹ thật sự là mẹ của con mà, sao con có thể đối xử với mẹ như thế!".

Quý Thanh Bình vội vàng đưa tay ra đỡ Ngụy Tuyết Hoa, giận dữ mắng Tổng Ngọc Tiên: "Nếu chị không tin chúng tôi thì cũng không sao cả, nhưng sao chị có thể đá mẹ được chứ? Bà ấy. chính là mẹ ruột của chị. Nếu chị không tin thì có thể đi làm giám định quan hệ người thân với chúng tôi. Chuyện chỉ là con nuôi nhà họ Tống, tất cả mọi người đều biết, chị còn tự lừa mình đối người làm gì chứ?"

Đúng vậy, người phụ nữ tới trước cửa không phải ai khác mà là mẹ và em trai của Quý Nhiên - Ngụy Tuyết Hoa và Quý Thanh Bình,

Kể từ khi Quý Nhiên vào tù, cuộc sống của gia đình bọn họ không thể tiếp tục được nữa.

Quý Thanh Bình bị bắt nạt, một thời gian trước, khi nhìn thấy Tống Ngọc Tiên trên phố và phát hiện ra rằng cô ta là sự kết hợp giữa Quý Nhiên và chị cả, lại nghĩ đến đứa trẻ mà ngày xưa mẹ anh ta đã vứt bỏ, trong lòng anh ta lập tức suy đoán.

Quý Thanh Bình đã theo dõi Tống Ngọc Tiên một thời gian, điều tra về thân thế của cô ta, thậm chí còn mua chuộc cả dì giúp việc, lấy tóc của Tổng Ngọc Tiên đi làm xét nghiệm.

Anh ta xác nhận tất cả mọi chuyện rồi mới gọi mẹ đến Minh Thành, để bà ta cùng mình đi tìm Tống Ngọc Tiên.

Phải biết rằng nhà họ Tống là một gia tộc lớn, mọi được chút tiền từ đây còn nhiều hơn so với số tiền Quý Nhiên kiếm được trong vòng giải trí!

Tổng Ngọc Tiên trợn tròn mắt tức giận nhìn Quý Thanh Bình: "Tôi hoàn toàn không quen biết các người!"

Nhưng vào khoảnh khắc Mặc Tổ Nhiên nói Tống Đình Nguyên đã tìm thấy con gái ruột của mình, cô ta đã rất hoảng sợ.

Nếu như thiên kim nhà họ Tống thật sự đã quay lại, vậy cô ta phải làm thế nào?

Ngay từ đầu Tần Vô Đoàn đã không yêu cô ta, chuyện có muốn từ hôn hay không thì không có gì để băn khoăn.

Tống Ngọc Tiên nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự một hồi lâu, cuối cùng quay đầu xe rời đi.

Trên đường về nhà, đã mấy lần cô ta muốn gọi cho Tổng Đình Nguyên để hỏi rõ lý do.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn bỏ cuộc.

Tổng Ngọc Tiên trở về nơi ở, xuống xe đi lên lầu.

Cô ta vừa bước ra khỏi thang máy, đột nhiên có hai bóng người lao ra giữ chặt lấy cánh tay và chân cô ta.

Tống Ngọc Tiên bị doạ một phen, không chút nghĩ ngợi liền muốn vùng vẫy khỏi hai người đó.

Kết quả là đối phương kiên quyết giữ chặt cô ta không buông.

Người kéo cánh tay cô ta là một chàng trai trẻ, người ôm chân cô ta là một người phụ nữ trung niên, có thể thấy tuổi cũng còn quá trẻ nữa.

Tổng Ngọc Tiên sợ hãi tột độ: "Các người là ai? Mau thả tôi ra, có tin là tôi lập tức gọi cảnh sát ngay không!"

Tống Ngọc Tiên vừa dứt lời, người phụ nữ ôm chân cô ta bắt đầu khóc: "Con ơi, con đừng gọi cảnh sát, mẹ là mẹ của con đây!" .

Tối nay, Tống Ngọc Tiên vốn đã bị chuyện Tống Đình Nguyên tìm lại được con gái ruột làm kích động rồi, bây giờ lại nghe thấy lời này, cô ta tức giận đến cả người run lên, cảm xúc đã gắt gỏng đến tột đỉnh: "Tôi mới là mẹ của bà đấy! Bà tránh ra cho tôi!"

Ngụy Tuyết Hoa bị Tống Ngọc Tiên đã một cái văng ra thì khóc hét lên: "Con ơi, mẹ thật sự là mẹ của con mà, sao con có thể đối xử với mẹ như thế!".

Quý Thanh Bình vội vàng đưa tay ra đỡ Ngụy Tuyết Hoa, giận dữ mắng Tổng Ngọc Tiên: "Nếu chị không tin chúng tôi thì cũng không sao cả, nhưng sao chị có thể đá mẹ được chứ? Bà ấy. chính là mẹ ruột của chị. Nếu chị không tin thì có thể đi làm giám định quan hệ người thân với chúng tôi. Chuyện chỉ là con nuôi nhà họ Tống, tất cả mọi người đều biết, chị còn tự lừa mình đối người làm gì chứ?"

Đúng vậy, người phụ nữ tới trước cửa không phải ai khác mà là mẹ và em trai của Quý Nhiên - Ngụy Tuyết Hoa và Quý Thanh Bình,

Kể từ khi Quý Nhiên vào tù, cuộc sống của gia đình bọn họ không thể tiếp tục được nữa.

Quý Thanh Bình bị bắt nạt, một thời gian trước, khi nhìn thấy Tống Ngọc Tiên trên phố và phát hiện ra rằng cô ta là sự kết hợp giữa Quý Nhiên và chị cả, lại nghĩ đến đứa trẻ mà ngày xưa mẹ anh ta đã vứt bỏ, trong lòng anh ta lập tức suy đoán.

Quý Thanh Bình đã theo dõi Tống Ngọc Tiên một thời gian, điều tra về thân thế của cô ta, thậm chí còn mua chuộc cả dì giúp việc, lấy tóc của Tổng Ngọc Tiên đi làm xét nghiệm.

Anh ta xác nhận tất cả mọi chuyện rồi mới gọi mẹ đến Minh Thành, để bà ta cùng mình đi tìm Tống Ngọc Tiên.

Phải biết rằng nhà họ Tống là một gia tộc lớn, mọi được chút tiền từ đây còn nhiều hơn so với số tiền Quý Nhiên kiếm được trong vòng giải trí!

Tổng Ngọc Tiên trợn tròn mắt tức giận nhìn Quý Thanh Bình: "Tôi hoàn toàn không quen biết các người!"

Quý Thanh Bình cũng không khách sáo với cô ta: "Ở chỗ tôi có kết quả giám định giữa mẹ và chị. Nếu như chị không tin thì có thể tự mình đi làm một cái khác!" .

Tống Ngọc Tiên cùng bọn họ giằng co một hồi lâu, đột nhiên nhìn thấy hàng xóm mở cửa, cau mày: "Làm gì mà ồn ào như vậy, còn không cho người ta ngủ nữa!"

Tống Ngọc Tiên vội vàng nói: "Chúng tôi đi ngay!" Nói xong, vẻ mặt cô ta bình tĩnh nhìn hai mẹ con Ngụy Tuyết Hoa: "Hai người đi vào trước đi!"

Quý Thanh Bình đỡ Ngụy Tuyết Hoa lên khỏi mặt đất, cả hai người đi theo Tống Ngọc Tiên bước vào cửa.

Ba người ngồi xuống ghế sô pha, Tống Ngọc Tiên ném chìa khóa xe sang một bên: "Nói đi, rốt cuộc các người là ai và muốn làm gì!" .

Ngụy Tuyết Hoa lại khóc oà lên: "Mẹ là mẹ của con, nó là em trai của con, con à.."

Tống Ngọc Tiên chán ghét cau mày: "Bà dừng lại cho tôi, đừng hét lên làm phiền hàng xóm!" Nói xong, cô ta nhìn về phía Quý Thanh Bình: "Cậu nói đi!"

Ánh mắt Quý Thanh Bình lóe lên, cuối cùng anh ta vẫn tỉnh táo hơn Ngụy Tuyết Hoa nhiều: "Năm đó trong nhà có quá nhiều con rồi, bố mẹ cũng bị ép buộc không còn cách nào khác nên mới gửi chị đến trại trẻ mồ côi. Bây giờ tôi đang làm việc ở Minh Thành, thời gian trước đây có nhìn thấy chị, vừa mới nhìn thì đã nhận ra, vậy nên mới làm xét nghiệm quan hệ thân thích, xác nhận thân phận của chị!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK