Chương 333: Cuồng nhiệt như lửa
Cảnh Hạo Đông hơi ngượng, sờ sờ mũi: "Thì...không phải là hẹn cô ấy không được đó sao? Tôi cũng hết cách rồi, cậu là anh em tốt của tôi, cậu tác hợp tạo điều kiện thêm giúp tôi đi!"
Mặc Tu Nhân cười khẽ một tiếng: "Yên tâm đi, chờ dịp thích hợp, qua thêm khoảng thời gian nữa tôi sẽ mời hai người đi ăn!"
Cảnh Hạo Đông lập tức giơ ngón tay cái lên, ngón trỏ hướng về phía Mặc Tu Nhận làm động tác nhắm bắn: "Chíu chíu! Biết ngay là cậu đáng tin cậy nhất!".
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta, cười cười không đáp.
Cảnh Hạo Đông bắt chéo chân, hai tay khoát lên tay vịn của ghế số pha: "Trưa này cậu rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm?"
Mặc Tu Nhân cũng không có ngẩng đầu lên, đáp: "Trưa nay có hẹn ăn cơm cùng bạn gái của tôi rồi!"
Cảnh Hạo Đông hít một ngụm khí lạnh, trố mắt ngoác mồm: "Mẹ kiếp, năng lực thích ứng của cậu cũng tốt thật đó! Đây là từ vợ biến thành bạn gái à!".
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta bằng đôi mắt bí hiểm: "Cậu không hiểu, chúng tôi là kiểu biến hóa về mặt tình cảm!"
Cảnh Hạo Đông suýt chút bị anh làm cho tức chết, anh ta bày ra vẻ mặt tâm phục khẩu phục nói: "Phục rồi, hôm nay cậu muốn ăn tươi nuốt sống tâm hồn của tôi chứ gì. Tôi đi đây, không tiếp cậu nữa. Ai thích nghe cậu khoác lác chuyện tình cảm thì nghe đi, tôi thật sự là chịu không nổi rồi!"
Cảnh Hạo Đông đứng lên mở cửa đi ra.
Mặc Tu Nhận biết hôm nay anh ta tới cũng không phải là chuyện nghiêm túc gì, cho nên cũng không để ý gì nhiều tới anh ta.
Lúc gần tới buổi trưa, Bạch Cẩm Sương nhận được tin nhắn Zalo của Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân: Trưa nay tới phòng làm việc của tôi ăn cơm trưa, em muốn ăn gì? Bây giờ tôi sẽ bảo Triệu Văn Vương đi mua!
Bạch Cẩm Sương: Đừng đi, bị người khác nhìn thấy không hay đâu!”
Mặc Tu Nhân: Có gì mà không hay, chúng ta chân chính yêu đương thì có gì kì cục chứ. Hay là, em không muốn cho người khác biết tôi là bạn trai của em?
Bạch Cẩm Sương đọc được tin nhắn của Mặc Tu Nhân, có hơi ngây ngốc.
Trước đó cô và Mặc Tu Nhân kết hôn ngầm, quả thật đã tìm cách để che giấu chuyện kết hôn.
Thế nhưng, hiện tại khác hoàn toàn so với trước kia.
Giống như Mặc Tu Nhân nói, bọn họ hiện tại là chân chính trở thành người yêu của nhau rồi, nếu như cô muốn giấu giấu diếm diểm mối quan hệ này, nhất định Mặc Tu Nhân sẽ nổi giận.
Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng giải thích.
Bạch Cẩm Sương: 'Em không phải không muốn cho người khác biết, chỉ là em cảm thấy chúng ta vừa mới yêu nhau nên không cần phải quá phô trương, nhất là ở công ty. Tất cả cứ để thuận theo tự nhiên, người nên biết thì sẽ tự biết thôi!
Mặc Tu Nhân: “Vậy em đừng quan tâm tới người khác nghĩ thế nào, lên lầu ăn cơm cùng với tôi. Nếu như em sợ quá phô trương thì tôi bảo Triệu Văn Vương canh chừng cho chúng ta, sao hả?
Bạch Cẩm Sương: ....
Cô thật sự không biết lúc anh chàng trợ lý toàn năng Triệu Văn Vương kia nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình sai mình đi canh chừng thì sẽ có biểu cảm gì.
Mặc Tu Nhân: 'Cục cưng, tôi nhớ em rồi Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương ngay lập tức ửng đỏ.
Mặc dù mới nãy giữa trưa cô cũng bị phân tâm, trong đầu cứ luôn nhớ tới gương mặt điển trai của Mặc Tu Nhân, thế nhưng nhìn thấy tin nhắn của Mặc Tu Nhân gửi tới, cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng. Bạch Cẩm Sương: Đừng quậy nữa, mới có giữa trưa không gặp thôi!
Mặc Tu Nhân: Cục cưng, tôi nói thật đó. Mới sáng sớm vừa tách ra thì tôi đã bắt đầu nhớ em rồi, một ngày không gặp dài như ba năm. Một ngày có hai mươi bốn tiếng, chúng ta đã không gặp nhau gần bốn tiếng rồi. Nếu tính như thế, một phần sáu của ba năm vậy cũng đã gần nửa năm không gặp rồi đó!
Bạch Cẩm Sương: ...Có phải em nên khen anh tính toán rất giỏi không
hả!
Mặc Tu Nhân: 'Cục cưng, thật rất nhớ em! Em không gặp tôi, tôi chỉ có thể tới phòng thiết kế tìm em thôi!
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào màn hình di động, cảm thấy không chỉ có mặt mình nóng lên, hai bên lỗ tai cũng đã hơi tỏa nhiệt rồi.
Trước đây cô thật sự không biết, sau khi Mặc Tu Nhân yêu đương sẽ trở thành một tên dính người, khó vứt ra như thế!
Bạch Cẩm Sương: Anh đừng có làm loạn, đợi người ở bộ phận thiết kế của em đi gần hết rồi, em sẽ lên lầu tìm anh!
Mặc Tu Nhân: Có cảm giác chúng ta cực kỳ giống đang vụng trộm! Bạch Cẩm Sương: ...
Mặc Tu Nhân: "Không sao cục cưng, em không cần đặt nặng chuyện đó trong lòng đâu, như vậy cũng rất kích thích!
Bạch Cẩm Sương: ...Em hết lời để nói rồi!” Mặc Tu Nhân: “Em còn chưa nói cho tôi biết, em muốn ăn cái gì nào! Bạch Cẩm Sương: Em không có kén ăn, tùy anh chọn đi!”.
Mặc Tu Nhân: "Ừm, tôi cũng không có kén ăn, chỉ cần là ăn cùng em thì món nào cũng được, tôi chọn đại vậy!
Bạch Cẩm Sương nhìn chăm chăm vào điện thoại, biểu cảm khổ sở.
Cô thật sự không ngờ tới, câu nói hiện tại của Mặc Tu Nhân không hiểu sao lại khiến cho cô có cảm giác đói bụng như thế.
Cũng may sau khi Mặc Tu Nhân gửi xong tin nhắn thì không có tiếp tục gửi tới nữa.
Đến khi đã tới giờ ăn cơm trưa, người của bộ phận thiết kế mới lật đật đi xuống lầu ăn cơm.
Trước lúc rời đi, Vân Yến thoáng gọi Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, chúng ta cùng đi ăn cơm nha!"
Bạch Cẩm Sương hơi gượng gạo đáp: “Không đâu, cậu đi trước đi, tớ... trưa hôm nay tớ không muốn ăn!"
Vân Yến nhìn cô, lo lắng hỏi: "Sao lại không muốn ăn cơm, có phải thấy khó chịu trong người không?"
Bạch Cẩm Sương hơi khốn khổ: "Không có, đơn giản là tại trời nóng quá, không muốn ăn gì!".
Vân Yến gật gật đầu: “Vậy sao, vậy cậu có muốn ăn gì không, tớ mua mang về cho cậu!".
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Sương hơi sượng lại: "Không cần, tớ thật sự không muốn ăn!".
Vân Yến nhìn thấy Bạch Cẩm Sương cũng không phải là kiểu khách sáo, người kia xem thấy cô thật sự là không có đói bụng mới rời đi.
Lúc Vân Yến đi rồi, Bạch Cẩm Sương mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn người trong bộ phận thiết kế đi gần hết rồi, hiện tại mới rời khỏi bộ phận thiết kế.
Bạch Cẩm Sương vào thang máy đi thẳng lên tầng thượng.
Tầng thượng lúc này không có người ra vào, Bạch Cẩm Sương vừa ra tới cửa thang máy đã nhìn thấy Triệu Văn Vương đứng cách đó không xa đang mỉm cười: "Cô Bạch! Tổng giám đốc Mặc đang đợi cô ở văn phòng!"
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Triệu Văn Vương, vẻ mặt cô khốn khổ muốn chết được. Cái tên Mặc Tu Nhân này không phải là sai Triệu Văn Vương canh chừng giúp anh thật đó chứ.
Cô cười cười: "Tôi biết rồi, anh nhanh đi ăn cơm đi!" Triệu Văn Vương cười cười, chân không nhúc nhích.
Bạch Cẩm Sương cũng không biết nên nói gì, một mạch đi thẳng vào phòng làm việc của Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương đẩy cửa phòng làm việc của Mặc Tu Nhân ra, phát hiện phía sau bàn làm việc không có ai cả.
Cô cho rằng có lẽ Mặc Tu Nhân đang ở phòng nghỉ, vừa định lên tiếng gọi anh, cuối cùng cả người lại bị một lực từ phía sau lưng ôm lấy..
Bạch Cẩm Sương theo bản năng giật bắn mình, đột ngột quay đầu nhìn người sau lưng.
Mặc Tu Nhân khẽ cười thành tiếng: "Sao hả, hù em sợ rồi à?" Bạch Cẩm Sương giả vờ tức tối: "Sao anh lại nấp ở cửa ra vào hù người khác vậy hả!"
Mặc Tu Nhân cười nói: "Không phải hà em, là muốn ôm lấy em, muốn ôm lấy em ngay khoảnh khắc em vừa bước chân vào cửa. Tôi rất nhớ em đó, cục cưng!"
Bạch Cẩm Sương bất lực đỏ mặt: "Anh...anh đừng có quá sến súa mà! Em có chút không thoải mái!"
Sự nồng nhiệt của Mặc Tu Nhân đang ở mức độ cao, dĩ nhiên không hề cảm thấy hành vi của mình có chỗ nào đó không đúng.
Anh tựa cằm mình lên bả vai của Bạch Cẩm Sương: "Tôi không có sến súa, lời tôi nói đều là thật lòng, tôi không muốn tách khỏi em một giây một phút nào cả!".
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, không biết nên nói gì cho hợp.
Có đánh chết cô cũng không ngờ được một người trước đó lạnh lùng như vậy, sau khi sa vào tình yêu lại cuồng nhiệt như lửa thế này. Quả thật khiến cho người khác không thể nào hình dung được hai người trên là một.
Cô mím môi, nhỏ giọng đáp: "Anh buông em ra trước đã, chúng ta ăn cơm có được không?"
Cô nhìn thấy Triệu Vạn Vương đã mang thức ăn vào rồi. Mặc Tu Nhân gật gật đầu: "Vậy được thôi, chúng ta ăn cơm trước!" Dứt lời, anh buông Bạch Cẩm Sương ra.
Kết quả, Bạch Cẩm Sương mới vừa thoát khỏi lồng ngực của anh thì đã bị anh bá đạo kéo lấy cánh tay.
----------------------------