Ngay khi những lời này xuất hiện trong nhóm, cả nhóm lập tức trở nên yên lặng, không ai nói gì!
Một lúc lâu sau, Vân Yến cũng tự mình cảm thấy xấu hổ! [Vân Yến: Không có gì đâu, tớ tùy tiện hỏi vậy mà thôi, các cậu không biết thì không cần nói, đừng cảm thấy không được tự nhiên!] [Tề Bạch Mai: Nói thế nào nhỉ? Trước khi tớ quen biết Cẩm Sương và Lâm Kim Thư, Sở Tuấn Thịnh cho tớ ấn tượng rằng anh ta chính là người ở trong báo tài chính, chẳng có gì liên quan đến tớ cả! Tôi chỉ biết mọi người bên ngoài nói rằng anh ta không keo kiệt, nhưng tớ thực sự không rõ chuyện tình cảm của anh ta như thế nào [Lâm Kim Thư: Tở cũng không biết nhiều, Vân Yến, tớ không nói dối cậu đâu!] [Bạch Cẩm Sương: Vân Yến, cậu rất quan tâm vấn đề này phải không? Thật ra, sau khi tớ quen biết Sở Tuấn Thịnh, chưa từng thấy anh ta yêu ai cả, chỉ có điều, phụ nữ muốn gả cho anh ta, trước sau thì nhiều lắm!] [Vân Yến: Dù sao thì anh ta cũng có tiếng xấu, tớ biết điều đó!] [Bạch Cẩm Sương: Cái gì mà danh tiếng không tốt, đấy là những lời của những người ở bên ngoài không hiểu biết gì về tính cách và con người của anh ta đánh giá mà thôi, thật ra con người anh ta như thế nào, chẳng lẽ cậu không rõ ràng hay sao?] [Vân Yến: Cẩm Sương, tớ hỏi cậu một câu này, đừng tức giận nhé!] [Bạch Cẩm Sương: Hỏi gì thế?] [Vân Yến: Cậu nói xem, Sở Tuấn Thịnh có khi nào vì cậu, nên mới thích tớ hay không?] [Bạch Cẩm Sương: Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Ngay cả khi lần đầu tiên tiếp xúc với cậu, Sở Tuấn Thịnh đã cảm thấy tính cách của cậu có phần giống với tớ, nhưng sau khi hai người thực sự hòa hợp, anh ta sẽ tự nhiên hiểu rằng cậu không giống tớ, mặc dù nhìn bề ngoài cậu trông giống tớ. Nhưng mà đều chỉ là vẻ ngoài mà thôi, người hiểu cậu, đều biết là sự khác biệt giữa chúng ta rất lớn, hơn nữa, Sở Tuấn Thịnh cũng chỉ là có chút hảo cảm với tớ, khi đó tớ từ chối anh ta rồi, anh ta ngay lập tức đã từ bỏ, anh ta là kiểu người cầm lên được thì hạ xuống được, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa!] [Vân Yến: Cẩm Sương, tớ biết, chỉ là tớ không nhịn được mà nghĩ...muốn tám chuyện, tớ có chút tò mò mà, Sở Tuấn Thịnh trước đây từng có tình cảm với cậu, còn từng tỏ tình với cậu tớ cũng biết. Nhưng mà, tớ trước đây cũng không từng có tình cảm với ai cả, những điều này tớ đều không để ý! Tớ chỉ là tò mò chuyện trước đây của Sở Tuấn Thịnh mà thôi, các cậu đừng nghĩ nhiều!] [Bạch Cẩm Sương: Tớ có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, nhưng điều cậu cần quan tâm là tương lai giữa cậu và anh ta, chứ không phải những chuyện trước đây của anh ta, cậu hỏi những điều này….thực ra, có chút tự chuốc lấy phiền toái, sẽ làm cho cậu cảm thấy không vui, Vân Yến, tớ không hi vọng cậu như vậy!] [Tề Bạch Mai: Vân Yến, có phải cậu...thấy hơi bất an hay không?] [Vân Yến: Có một chút, tớ cảm thấy...khi hôn anh ấy rất điêu luyện!]
Khi tin tức này được đưa ra, không ai trong nhóm nói bất cứ điều gì!
Một lúc lâu sau, Lâm Kim Thư gửi qua một tin nhắn. [Lâm Kim Thư: Vốn dĩ, có một số điều tớ không muốn nói, nhưng bây giờ cậu đã nói đến đây, danh tiếng trước đây của Cảnh Hạo Đông, càng khó khiến người ta có thể chấp nhận được hơn, chỉ có điều, tớ biết, bản thân mình chọn anh ấy, thì không thể lại nghĩ về những chuyện đó, tự mình phiền não làm gì. Hơn nữa...cậu có từng nghĩ qua, chúng ta đều đã ngoài hai mươi, gần ba mươi tuổi rồi, rất nhiều người đều đã thành gia lập nghiệp, độ tuổi này, không có mấy người chưa từng trải qua chuyện tình cảm yêu đương, thực sự rất ít, cậu đừng nghĩ nhiều nữa!] [Vân Yến: Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu, Lâm Kim Thư, tớ cũng rất vui khi được tham gia nhóm này, cảm ơn cậu đã cho tớ hiểu điều này! [Bạch Cẩm Sương: Hai người vừa mới ở bên nhau, đừng suy nghĩ nhiều, sau này cho dù không thể ở bên nhau, thì cứ yêu đương đàng hoàng, cùng nhau đi một chặng đường là được!] [Vân Yến: Ừ!] [Tề Bạch Mai: Chuyện này...sao chủ đề tự nhiên trở nên nặng nề thế, tớ thấy không quen rồi đấy!] [Bạch Cẩm Sương: Bởi vì cậu như hề ấy, chỉ cần lúc vui mà thôi!] [Lâm Kim Thư: Nếu cậu không quen, thì mau chóng quay về với vòng tay của viện trưởng Vân đi!] [Vân Cẩn Nhiên: Là lỗi của tớ, tớ tự phạt chính mình ba chén, một chén, hai chén, ba chén...Tớ say rồi!] [Bạch Cẩm Sương: Vân Yến, sao trước đây tớ không thấy cậu hài hước thế này?] [Tề Bạch Mai: Buồn cười quá đi!] [Lâm Kim Thư: Rõ ràng là một bé đáng yêu mà!] [Vân Yến: Không, tớ say rồi, tớ phải đi nằm một chút [Tề Bạch Mai: Ha ha ha..] [Bạch Cẩm Sương: Tớ cũng phải ngủ rồi, dạo này tớ ngủ nhiều lắm!] [Lâm Kim Thư: Cậu đang mang thai nên phải đi ngủ sóm!] [Tề Bạch Mai: Ủa gì thế? Cẩm Sương có thai à? Sao tớ lại không biết?] [Lâm Kim Thư: Bởi vì não của cậu phản ứng chậm day!] [Tề Bạch Mai: Đây rõ ràng là tin tức bị chậm mà, có liên quan gì đến não của tớ đâu chứ! [Lâm Kim Thư: Tớ nói có là có!]
Bạch Cẩm Sương không biết nên cười hay nên khóc. [Bạch Cẩm Sương: Được rồi, đi ngủ sớm đi mọi người, ngủ ngon nhé!]
Bạch Cẩm Sương gửi một tin nhắn, đặt điện thoại ở chế độ không làm phiền và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương đi làm, đến cổng phòng làm việc của Minh Huyền. Bạch Cẩm Sương đang chuẩn bị xuống xe thì Mặc Tu
Nhân bất ngờ nắm lấy cánh tay cô. Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: "Làm sao vậy?" Mặc Tu Nhân nói: "Buổi trưa, anh sẽ đến đón em đi ăn cơm!"
Bạch Cẩm Sương hơi nhíu mày: "Gần đây anh không phải rất bận sao? Cho dù em biết chuyện đám cưới, anh vẫn phải hoàn thành rất nhiều việc trước mắt để kịp làm lễ cưới và tuần trăng mật sao?" Mặc Tu Nhân nhìn cô: "Rất bận, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để dành thời gian ăn cơm cùng em, và...trưa hôm nay, anh có chuyện muốn nói với em!"
Bạch Cẩm Sương có chút tò mò, nhưng cô cũng không tiếp tục hỏi đó là chuyện gì, dù sao đến buổi trưa cô cũng biết rồi.
Bạch Cẩm Sương đáp lại một tiếng và xuống xe bước vào phòng làm việc.
Bạch Cẩm Sương khi ở trong xe đã nghĩ rất kỹ, dù sao buổi trưa Mặc Tu Nhân cũng sẽ nói với cô, nhưng sau khi ngồi vào văn phòng, Bạch Cẩm Sương không nhịn được lại đoán xem buổi trưa Mặc Tu Nhân sẽ nói với cô những gì.
Cô vẽ bản thiết kế đã lâu, không có ý tưởng gì thêm, cô không nhịn được mỉm cười lắc đầu với không khí hư ảo, con người, nó thực sự kỳ lạ vô cùng.
Đã gần trưa, Mặc Tu Nhân đúng giờ đến đón Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân đón Bạch Cẩm Sương và đến thẳng Tây
Minh Vũ, điều này khiến Bạch Cẩm Sương thực sự bất ngờ.
Dù sao thì Tây Minh Vũ cách trang sức đá quý Minh Huyền và tập đoàn Tần thị khá xa, buổi trưa đi ăn cơm ở đây thật sự không đáng.
Tuy nhiên, sau khi bước vào phòng VIP, Bạch Cẩm Sương thấy trong phòng còn có một người đàn ông trẻ tuổi và Triệu Văn Vương, họ đang ngồi ở phía bên kia của phòng, và ở phía bên kia, nơi Mặc Tu Nhân và Diệp Tử Hy đang ngồi vào đêm qua. Chỗ này lại đang để trống!
Mặc Tu Nhân kéo Bạch Cẩm Sương không nghiêng lệch gì ngồi vào vị trí giữa hai người.
Bạch Cẩm Sương đánh trống trong lòng, Mặc Tu Nhân tư thế này là muốn làm cái gì thế!
Cô đang suy nghĩ về điều đó thì Mặc Tu Nhân nói: "Cẩm Sương, sáu năm trước, chúng ta bất đắc dĩ phải làm giấy ly hôn, nhưng lúc đó em đã không lấy đi bất cứ thứ gì. Anh không đủ tốt để tìm em sớm hơn và để cho em dẫn theo Bông Vải, một mình chịu nhiều khổ cực như vậy, bây giờ...anh muốn trả tất cả cho em!
Mặc Tu Nhân vừa nói vừa nhướng mày liếc Triệu Văn Vương, Triệu Văn Vương lập tức cầm tập tài liệu trước mặt lên, đặt trước mặt Bạch Cẩm Sương: "Cô Bạch, cô cần ký những tài liệu này. Nếu cô có điều gì không hiểu thì có thể hỏi luật sư Ngụy! "
Triệu Văn Vương nói, chỉ vào một người thanh niên khác đang ngồi trong phòng.