Bạch Cẩm Sương cười nhé: “Cảm ơn ông Tống đã khích lệ, cháu sẽ tìm người đưa lễ phục tới cho Tu Nhân!”
Tổng Đình Nguyên gật đầu.
Mặc Tu Nhân đi về phòng nghỉ.
Triệu Văn Vương đang ở ngoài xe, trong đại sảnh hơi ầm ĩnên Bạch Cẩm Sương ra ngoài gọi điện cho Triệu Văn Vương, bảo anh ta đem đồ lễ phục dự bị vào phòng nghỉ cho Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương nói chuyện điện thoại xong quay về thì đụng phải Doãn Nhược Loan đã lâu không gặp.
Doãn Nhược Liên thấy Bạch Cẩm Sương thì mắt lóe lóe lên, cười chào hỏi: “Nhà thiết kế Bạch, chào cô!”
Bạch Cẩm Sương không nghĩ rằng Doãn Nhược Liên lại nhiệt tình với cô như thế.
Cô khẽ gật đầu, không hé một lời.
Kết quả là ngay lúc đang đi ngang qua người Doãn Nhược Liên thì Doãn Nhược Liên cười nhẹ nói: “Nhà thiết kế Bạch, tôi nói với cô hai câu được không?”
Bạch Cẩm Sương đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô Doãn có gì tốt muốn nói với tôi?”
Doãn Nhược Liên tay cầm ly sâm panh khẽ lắc một cái, cười nói: “Tôi chỉ muốn nói cho nhà thiết kế Bạch rằng hồi trước, tôi tiếp cận tổng giám đốc Mặc là để cô không vui, lại gây ra hiểu lầm nữa, hy vọng cô không để ý, chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa! Tôi cũng chẳng cố ý đối địch với cô!”
Bạch Cẩm Sương không nghĩ rằng Doãn Nhược Liên lại nói như thế.
Cô có chút kinh ngạc: “Cô Doãn... Không cần phải nói thế đâu, dù sao thì tới bây giờ chúng ta cũng chẳng phải là thù địch gì!”.
Doãn Nhược Liên lại cười lắc đầu: “Không không không, trước đây. Trong lòng của nhà thiết kế Bạch thì tôi là tình địch, nhưng mà, nhà thiết kế Bạch nghĩ như thế cũng chẳng sao, bởi vì khi trước tôi thật sự có những suy nghĩ không thiết thực với tổng giám đốc Mặc, thế nhưng, khoảng thời gian ấy cũng đủ để tôi thấy rõ rồi, tôi chọn cách giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không tranh giành gì với nhà thiết kế Bạch!”
Mắt Bạch Cẩm Sương lóe lóe lên: “Trong lòng của Mặc Tu Nhân không hề có cô!”
Doãn Nhược Liên nở nụ cười, giọng nói có hơi mê ly: “Đúng thế, tôi đã biết lâu rồi, nhưng mà
khi trước vẫn chưa từ bỏ, bây giờ mới hoàn toàn tỉnh táo lại, dù sao thì tôi cũng chẳng giống như một số người, hồ đồ ngu xuẩn cơ!”
Cô ta vừa nói vừa thoáng nhìn qua Tống Chỉ Nam đang đứng với Viên Khánh Đông ở phía xa xa.
Từ sau khi Tổng Chí Nam về nước, cô ta đã biết rất nhiều chuyện.
Tống Chỉ Nam chẳng hề xem cô ta làm bạn thân, nhiều lắm là để lợi dụng, không hề có sức nặng gì trong mắt của Mặc Tu Nhân cả, nếu như cô ta lại đụng đến Bạch Cẩm Sương thì sợ là chỉ còn đường chết thôi.
Có quá nhiều vết xe đổ làm cho Doãn Nhược Liên hoàn toàn tỉnh táo lại, sáng suốt chọn từ bó.
Bạch Cẩm Sương nhìn theo ánh mắt của Doãn Nhược Liên, thấy Tổng Chỉ Nam ở phía đó không xa, lại nghĩ đến Mặc Tu Nhân vì mình mà đuổi Tổng Chí Nam, liên minh với các nhãn hiệu trang sức lớn mà chống lại hành vi lấy trộm tác phẩm người khác của Tổng Chí Nam.
Bạch Cẩm Sương hiểu ra, chắc là từ chuyện này mà Doãn Nhược Liên mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô bình tĩnh nhìn Doãn Nhược Liên: “Cô Doãn thật thông minh!”
Doãn Nhược Liên cười cười: “Đúng vậy, tôi thông minh lắm, thế nên, tôi hiểu được rồi, tôi không giành với cô! Bạch Cẩm Sương, xin được chúc phúc cho cô!”
“Cảm ơn!” Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nói.
Chắc hẳn không ai nghĩ được rằng, hai người khi trước còn đối đầu gay gắt với nhau lại có thể nói chuyện nhẹ nhàng với nhau như thế.
Bạch Cẩm Sương mới nói chuyện xong với Doãn Nhược Liên, mới đi được mấy bước thì đã bị Lam Hiểu Yên chặn lại.
Lam Hiểu Yên kéo bạn trai An Thiệu Huy lại, thấy Mặc Tu Nhân không ở bên cạnh Bạch Cẩm Sương thì vênh váo hống hách nhìn Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, có phải cô rất hâm mộ tôi không?”
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta như nhìn người bị tâm thần: “Sao tôi lại phải hâm mộ cô?”
Lam Hiểu Yên ngạo mạn hừ một tiếng: “Bởi vì tôi thân thiết với Thúy Kiều!”
Bạch Cẩm Sương yên lặng nhìn cô ta, thật sự không hiểu nổi sóng não của Lam Hiểu Yên nữa: “Cô với cô ta thân với nhau thì liên quan gì đến tôi?”
Lam Hiểu Yên bĩu môi, thấp giọng nói: “Thúy Kiều người ta là thiên kim tiểu thư chân chính của danh môn, còn cô thì chẳng qua là được gả cho Mặc Tu Nhân rồi ỷ thế hiếp người thôi, mai
mốt ấy, các bạn học có chuyện gì thì chẳng ai tìm cô đâu, Thúy Kiều như thế thì lại dễ nói chuyện hơn nhiều!”
Bạch Cẩm Sương nghe Lam Hiểu Yên nói thế mới hiểu ra, Lam Hiểu Yên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ở câu lạc bộ Quân Mạch!
Cô phức tạp nhìn chằm chằm Lam Hiểu Yên mấy lần, nói: “Cô còn nhớ chuyện này à?”
Lam Hiểu Yên bị cô nói phát nghẹn, sắc mặt khó coi: “Lẽ nào tôi không được nhớ kỹ!”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Không phải nói là cô không được nhớ kỹ, chỉ là nếu như cô không nhắc tới thì tôi cũng quên luôn rồi, cô còn việc gì không? Không thì tôi đi trước!”
Lam Hiểu Yên bị thái độ thờ ơ của Bạch Cẩm Sương làm tức giận chẳng nói được lời nào.
Nhưng mà cô ta cũng chẳng dám thật sự gây phiền phức với Bạch Cẩm Sương, sợ Mặc Tu Nhân trừng trị cô ta.
Rõ ràng là tới gây sự mà rốt cuộc cô ta tự làm mình tức giận, trừng mắt liếc An Thiệu Huy, nổi nóng tát bạn trai mình.
Bạch Cẩm Sương thật sự vô cảm với người như Lam Hiểu Yên, không phải là người cùng một đường mà.
Nhưng mà, người nọ chẳng làm gì tội ác tày trời, chỉ cần không quá đáng thì cô có thể chọn cách không để ý tới.
Cũng lúc đó, trong phòng nghỉ.
Mặc Tụ Nhân vừa mới thay quần áo trong xong thì một người hầu đi tới: “Ngài Mặc, tôi là người hầu nhà họ Tống, bây giờ tôi sẽ giúp ngài giặt quần áo!”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng ừ một tiếng, người nọ ôm lấy quần áo của anh đem đi.
Mặc Tu Nhân mặc áo khoác, luôn cảm thấy trống ống thế nào, như là có cái gì đó nhưng lại nghĩ không ra.
Chờ đến lúc anh ra khỏi phòng nghỉ, lúc đi đến đại sảnh lại đột nhiên giơ tay nhìn giờ, phát hiện ra không thấy đồng hồ đeo tay đầu.
Mặc Tu Nhân lại nghĩ đến người hầu khi nãy vừa lấy quần áo và đồ của mình đi, trầm mặt Xoay người lại.
Kết quả là anh vừa đến cửa phòng nghỉ thì đã thấy người hầu lấy quần áo anh bước nhanh đến, tay cầm lấy cái đồng hồ: “Ngài Mặc, đồng hồ của ngài đây, khi nãy nó cuốn vào trong đống quần áo, tôi không có để ý!”.
Mặc Tu Nhân mặt không đổi nhìn anh ta, đưa tay lấy cái đồng hồ.
Đến khi Mặc Tu Nhân rời đi thì người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông này thật sự là hơi đáng sợ, có cảm giác như khiến người ta không thở nổi.
Người hầu mới vừa xoay người thì đã thấy Tống Chỉ Nam bước từ một căn phòng ra.
Tổng Chỉ Nam cười lấy ra một tấm thẻ nhét vào túi đối phương, mắt lộ vẻ cười tươi: “Làm tốt lắm!”.
Người hầu không còn sợ nữa, lập tức mừng rỡ.
Một món đồ nho nhỏ nhạc dạo này, lúc đầu Mặc Tụ Nhân không để trong lòng mấy, nhưng lại không nghĩ rằng, khúc nhạc dạo nho nhỏ này lại làm hại anh mất rất nhiều thứ.
Mặc Tu Nhân trở lại dạ tiệc, đang định đi tìm Bạch Cẩm Sương thì lại bị Mặc Tố Nhiên chặn lai.
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Mẹ, sao thế?”
Mặc Tổ Nhiên trầm giọng nói: “Con theo mẹ qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con!”
Mặc Tu Nhân hơi buồn bực, nhưng vẫn đi theo Mặc Tổ Nhiên về nơi ít người..
Thấy xung quanh không có người thì Mặc Tố Nhiên mới nhìn Mặc Tu Nhân: “Con thấy cô Tống Thúy Kiều kia sao?”
Mặc Tu Nhân hơi khó hiểu: “Cái này thì liên quan gì đến con!!”
Mặc Tố Nhiên lại mở miệng nói: “Con có hôn ước với con bé từ lúc nhỏ đấy! Từ lúc con bé còn ở trong bụng dì Đỗ của con thì bọn ta đã hứa hẹn rồi!”