Cậu bé chớp chớp mắt: “Ồ, con biết rồi, đánh nhau không bị thương, chỉ là tập thể dục thôi!”
Bạch Cẩm Sương: “..”
Cô không thể phản biện lại được kết luận mà cậu bé vừa nói ra.
Bạch Cẩm Sương không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, liền xoa đầu cậu bé: “Đi, mẹ dẫn con đi làm bài tập về nhà!”
Tần Minh Huyền lập tức trở nên vui vẻ cười gật đầu: “Được!”
Sau khi Mặc Tu Nhân ăn cơm xong, anh liền đi đến chỗ ở mới của mình.
Đến nơi ở mới, anh cũng không lập tức đi vào cửa nhà mình, mà quay sang gõ cửa nhà đổi diện.
Bạch Cẩm Sương đang cùng Tần Minh Huyền làm bài tập về nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đi ra mở cửa.
Ngay khi cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh và sắc sảo của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương vô thức siết chặt tay nắm cửa: “Tổng giám đốc Mặc, anh có chuyện gì không?”
Mặc Tu Nhân hỏi: “Cô có thời gian không?”
Bạch Cẩm Sương có chút cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô đứng trước mặt mình giống như đang đối mặt với kẻ thù vậy, có chút vô lực: “Cô không cần căng thẳng như vậy, chúng ta cứ giống như lúc trước thường hay nói chuyện phiếm, tôi muốn tìm cô nói chuyện, cô cũng đừng nghĩ nhiều quá!”.
Bạch Cẩm Sương khóe miệng co lại: “Chúng ta trước kia không có nói chuyện, anh đừng đến tìm tôi nữa!”
Mặc Tu Nhân chầm chậm thở dài một hơi: “Đó chỉ là những lời cô muốn tự nói với chính mình, nhưng tôi không đồng ý, hơn nữa cô cũng không nghĩ đến chuyện hiện tại chúng ta đang là đối tác à, làm sao có thể không gặp mặt nhau được!”
Bạch Cẩm Sương thì thào: “Tôi nghĩ rằng anh muốn hợp tác với tôi, thì cũng đã lên kế hoạch từ lâu rồi!”
Mặc Tu Nhân nghe rõ những lời cô nói, trong lòng anh cũng không khỏi cười thầm: “Cẩm Sương, cô cũng hiểu tôi thật đấy!”
Bạch Cẩm Sương: "..”
Anh có cần mặt mũi nữa hay không đây!
Mặc Tu Nhân trong lòng chán nản nhìn Bạch Cẩm Sương, nói: “Bông vải chắc vẫn còn đang làm bài tập về nhà, đến nhà chúng ta nói chuyện phiếm đi, đừng ảnh hưởng đến cậu bé!”
Sau khoảng thời gian này, Bạch Cẩm Sương đã hiểu rằng Mặc Tu Nhân là một người đàn ông sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình, mà anh lại không phải là một kẻ phiền phức bình thường.
Hơn nữa, nếu có trò chuyện với nhau, cô cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một chút, quay đầu liếc mắt nhìn về phía cửa phòng của Tần Minh Huyền, sau đó nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Vậy cũng được, nói chuyện một chút đi”
Nhìn thấy cô cúi đầu, hai má phồng lên, Mặc Tụ Nhân nhìn cô có chút bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy thật đáng yêu.
Anh cười khúc khích và gật đầu: “Ừ, chỉ một lúc thôi mà!”
Bạch Cẩm Sương ngay sau đó đi theo Mặc Tu Nhân đến cánh cửa của nhà đối diện.
Bọn họ vừa vào tới cửa, quản gia liền trở về phòng, trong phòng khách cũng chỉ còn lại Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương đứng ở phòng khách đến ngồi cũng không ngồi: “Tổng giám đốc Mặc, anh muốn nói cái gì?”
Mặc Tụ Nhân vốn dĩ muốn đi lấy đồ uống cho Bạch Cẩm Sương, nhưng khi nhìn thấy cô như vậy, anh cảm thấy có chút bất lực: “Cô cứ ngồi xuống trước đi đã!”.
“Không phải anh vừa mới nói rằng chỉ nói chút chuyện thôi sao?” Bạch Cẩm Sương thật là bướng bỉnh.
Mặc Tu Nhân ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói: “Cẩm Sương, cô thực sự muốn như thế này sao?”
Trái tim của Bạch Cẩm Sương khẽ nhảy loạn lên, nghe thấy cậu vừa rồi Mặc Tu Nhân gọi cô như vậy, chỉ cảm thấy cả người mình như nóng lên, hai tại dường như ù đi, làm cho cả cơ thể trở nên bối rối.
Không phải lúc trước anh vẫn luôn gọi cô là cô Bạch sao!
Cô có chút luống cuống: “Anh...sao lại gọi tôi như vậy!”
Mặc Tu Nhân dựa người vào tủ lạnh, tầm mắt nhìn thẳng về phía cô: “Bởi vì trước đây tôi cũng gọi cô như vậy. Dù sao thì trước đây chúng ta cũng đã từng ở bên nhau, như thế nào? Cô lại không thể chấp nhận được à?”
Bạch Cẩm Sương khuôn mặt đỏ bừng lên: “Vậy...vậy anh cũng đừng có gọi tôi như vậy, tôi đã quên hết rồi, hãy cứ gọi tên tôi như cũ đi!”
Mặc Tu Nhân cười nhẹ một tiếng: “Vậy là cô không thể chấp nhận được à. Trước đây, tôi còn gọi cô thân mật hơn nữa cơ!”
Lỗ tai Bạch Cẩm Sương đỏ bừng, trong lòng cô có chút hồi hộp.
Cô muốn biết Mặc Tu Nhân trước đây đã gọi mình như thế nào, nhưng cô hơi xấu hổ khi ánh mắt cô chạm vào nụ cười cố ý của Mặc Tu Nhân.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân có chút khàn khàn: “Muốn biết trước đây tôi gọi cô là Cẩm Sương ngoài ra tôi còn gọi cô như thế nào nữa không?”
Bạch Cẩm Sương cố ý để mặt rũ xuống, giọng nói cứng ngắc: “Là gì?”
Mặc Tu Nhân nhếch khóe môi nói: “Em yêu..”
Cả người Bạch Cẩm Sương cứng đờ, chỉ cảm thấy máu từ lòng bàn chân dồn hết lên mặt, cả khuôn mặt bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Cô hoảng sợ đi về phía trước hai bước, ngay lập tức đi tới sô pha ngồi xuống, lắp bắp nói: “Anh...anh đừng có gọi bừa, ai biết được là có phải anh đang bịa chuyện hay không, anh...đừng tưởng chuyện trước đây tôi đều quên hết thì anh có thể lừa được tôi!”
Mặc Tu Nhân cầm lấy một chai nước uống một ngụm, bất lực lắc đầu: “Được thôi, cô không muốn tôi gọi cô như thế, vậy thì tôi không gọi như thế nữa!”
Anh nói đến đây, cầm lấy một chai đồ uống đi tới: “Chà, đây chính là thứ mà cô thích uống trước đây!”.
Bạch Cẩm Sương mím môi, nhận lấy đồ uống và không nói gì.
Mặc Tu Nhân ngồi xuống bên cạnh cô, rõ ràng hai người cách nhau chỉ một khoảng nhỏ, trong lòng Bạch Cẩm Sương nóng như thiêu như đốt, đột nhiên cô ngồi tránh sang một bên, Mặc Tu Nhân khe khẽ cau mày, vẻ mặt anh càng thêm bất lực.
Bạch Cẩm Sương cắn môi: “Tổng giám đốc Mặc...anh rốt cuộc muốn nói gì với tôi?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhiên xẹt qua, cũng không tiếp tục trêu chọc Bạch Cẩm Sương nữa, đem sự tò mò trong lòng mình ra hỏi: “Cô...mấy năm qua cô có đánh nhau không?”
Trước khi hai người đối đầu nhau, Mặc Tu Nhân hiển nhiên cảm thấy giá trị lực lượng của Bạch Cẩm Sương cao hơn những năm trước vô số lần.
Tuy nhiên, lúc đó Bạch Cẩm Sương đang đi nhanh, anh cũng không đến hỏi.
Cái con người này cũng rất nhàn rỗi, anh rốt cuộc cũng rất tò mò, Bạch Cẩm Sương làm sao có thể nhớ được mình đã học cái này.
Bạch Cẩm Sương không ngờ đến việc Mặc Tu Nhân sẽ hỏi mình chuyện này, ánh mắt cô ấy lóe lên: “Tôi đã học taekwondo và kỹ năng chiến đấu!”
Mặc Tu Nhận hơi ngạc nhiên, lại còn học cả Taekwondo?
Anh hỏi: “Như thế nào mà cô có thể học được môn này?”
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nhân, tâm trạng từ từ cũng cảm thấy thoải mái: “Năm đấy, khi tôi mới sinh bông vải, mẹ tôi đã nhờ người cho tôi học Taekwondo để phòng thân. Lúc đó tôi có hơi lười biếng, không buồn học, nhưng sau này có chuyện, tôi đi học Taekwondo trở lại, sau này còn học thêm kỹ năng chiến đấu!”.
Mặc Tu Nhân nghe đến đoạn xảy ra chút chuyện, trong lòng khẽ nhảy lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Khi bông vải mới hai tuổi, tôi bế nó đi chơi ở siêu thị. Lúc đó, trong siêu thị nổ ra bạo loạn.”
Sau khi nói điều này, Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một lúc và giải thích cẩn thận với Mặc Tu Nhiên: “Ở bên đất nước Z khá hỗn loạn, đặc biệt là khi lãnh đạo của đất nước Z bị thay đổi vào bốn năm trước, các lực lượng khác nhau trong đất nước xảy ra sự tranh cấp quyền lực và người dân trong đất nước gặp cảnh hỗn loạn, giữa thì khổ, không đành lòng, hôm đó mẹ tôi có chuyện gấp, tôi đưa Bông vải đi mua sắm trong siêu thị, quả nhiên gặp phải một đám đầu gấu. Tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng, bọn chúng đang tạo ra cuộc bạo động trong siêu thị, bọn chúng lên kế hoạch bắt cóc rất nhiều trẻ em, lúc đó bọn chúng đã mang Bông vải chạy đi, tôi gần như sợ chết khiếp. May mắn thay lực lượng vũ trang đã đến và nhanh chóng trấn áp nhóm đầu gấu đó và giải cứu tất cả các em nhỏ! Từ đó, tôi không dám có cảm xúc may mắn nào nữa. Tôi đã học được rất nhiều từ chuyện đó và tôi hy vọng sẽ bảo vệ được Bông vải vào lúc nguy cấp!”
Nghe được những