Chương 567: Tung tăng
Bạch Cẩm Sương ngây ngẩn, Doãn Nhược Liên!
Giọng nói này dường như thật sự là cô ta, trái lại không phải cô không tin giọng nói này là của Doãn Nhược Liên, chỉ là có chút giật mình, Doãn Nhược Liên lại gọi điện thoại cho mình.
Cô trầm mặc mấy giây, mở miệng nói: “Sao cô lại gọi điện thoại cho tôi?”
Doãn Nhược Liên cười khẽ: “Trong bữa tiệc nhận người thân của nhà họ Tổng trước đây, không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi nhìn rõ rồi, cho nên lựa chọn rút lui trước khi quá muộn. Huống chi, tôi cũng không muốn sau này chồng mình lúc nào cũng sẽ nhớ đến người phụ nữ khác! Bây giờ tôi không hề có ý thù địch đối với cô đâu, tôi nói thật đấy!”
Nghe được những lời này của Doãn Nhược Liên, trái lại Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy chẳng sao cả. Doãn Nhược Liên nói không có ý thù địch, cô cũng tin tưởn
Chỉ có điều, nghe thấy buổi tiệc nhận người thân của nhà họ Tống, tâm tình của cô vẫn có chút phức tạp, nghĩ đến Tổng Thuý Kiều đó, cô không biết nên nói gì cho phải. Hẳn là Tổng Thuý Kiều không biết, cô ta đang giả mạo chính bản thân mình.
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một chút, ngay sau đó lắc đầu một cái, ném hết tất cả những chuyện này ra khỏi đầu mình. Cô trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Vậy thì, cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Doãn Nhược Liên cũng không kiểu cách: “Nghe nói gần đây cô sắp cử hành hôn lễ, không biết cô có thời gian không, giúp tôi đặt làm một món trang sức, phối hợp với lễ phục của tôi. Tôi phải biểu diễn ở trong buổi tiệc năm mới!
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lấp loé: “Được thôi, nếu như cô có yêu cầu gì, chúng ta có thể tìm thời gian nói chuyện một chút. Nếu như có thể, hãy ký hợp đồng, tôi giúp cô thiết kế ghim cài áo riêng!”
Doãn Nhược Liên cười, giọng có chút cảm khái: “Bạch Cẩm Sương, tôi cũng biết cô là một người rộng lượng, nếu không, Mặc Tu Nhân chắc sẽ không thích cô!”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Đây là công việc của tôi, không liên quan đến rộng lượng hay không rộng lượng!
Ngược lại Doãn Nhược Liên không cho là thế: "Không không không, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của cô, nếu đổi lại là người khác trở thành vợ của Mặc Tu Nhân, vậy còn không phải là chờ ngày ngày nằm không hưởng phúc hay sao?”
Bạch Cẩm Sương một lời khó nói hết: “Cho nên, lập gia đình sẽ không cần làm việc, không cần theo đuổi ý nghĩa của cuộc sống hay sao?”
Doãn Nhược Liên cười khan một tiếng: “Tôi không biết người khác nghĩ thế nào. Dù sao, tôi khẳng định mình không có giác ngộ tư tưởng cao như cô, tôi làm sao vui vẻ là được!”
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn: “Cô như vậy cũng được tính là theo đuổi hạnh phúc và tự do thôi mà!
Doãn Nhược Liên cười thành tiếng: "Bạch Cẩm Sương, lần đầu tiên tôi phát hiện, người như có thật có ý tứ. Cử quyết định như vậy đi, có thời gian thì cô liên lạc với tôi, tôi sẽ cố gắng thu xếp để đến gặp cô!”
Bạch Cẩm Sương nói: “Hay là ngày mai đi, ngày mai tìm một nơi gặp mặt. Trước tiên cô hãy nói cho tôi biết yêu cầu của cô, hai chúng ta trò chuyện một lát, nếu được thì ký hợp đồng!”
Giọng nói Doãn Nhược Liên nhanh nhẹn: “Được, vậy thì mai gặp. Cô gửi cho tôi địa chỉ và thời gian nhé, tôi sẽ đến tìm cô!”
Bạch Cẩm Sương đồng ý, rồi cúp điện thoại.
Cô vừa mới cúp điện thoại, Mặc Tu Nhân đã đi tới. Anh nhíu mày: “Ai gọi thế?”
Bạch Cẩm Sương cũng không giấu giếm: "Doãn Nhược Liên!”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân lạnh xuống: “Cô ta tìm em làm gì?"
Bạch Cẩm Sương nói: "Không phải là sắp hết năm sao? Cô ta nói, cô ta phải hát một bài ở trong tiệc tất niên, cần một món trang sức để phối với lễ phục, cho nên mời em thiết kế. Suy nghĩ của em là, trước tiên để cho cô ta nói yêu cầu của mình, em cảm thấy có thể thì sẽ ký hợp đồng!”
Nét mặt của Mặc Tu Nhân u ám không rõ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Cẩm Sương mím môi, bổ sung: “Hơn nữa, sau ngày em đi bệnh viện, cũng không có đến công ty. Trước khi cử hành hôn lễ, em cũng sẽ không đến công ty. Em định ngày mai hẹn Doãn Nhược Liên ra bên ngoài nói chuyện một chút!”
Ngược lại Mặc Tu Nhân không có ngăn cản Bạch Cẩm Sương, mà chỉ nói: "Lúc đi, em nhớ mang theo Vấn Đông và Vấn Đình, Vấn Đình thì theo bên cạnh em, Vấn Đông thì đi theo cách đó một khoảng, vậy mới bảo đảm em an toàn được!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái, cũng không từ chối.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương nói chuyện điện thoại xong, Tề Bạch Mai hoạt bát đi ra, cầm một hộp bánh ngọt nhỏ, lấy muỗng múc một miếng: “Cẩm Sương, cậu có muốn ăn một miếng không?”
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: “Tớ thật sự không ăn được nữa rồi, không phải hồi nãy đã nói với cậu, tớ mới ăn sáng xong sao?”
Tề Bạch Mai mếu máo: “Được rồi, vậy thì mình tớ ăn vậy!”
Tề Bạch Mai nói xong, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tề Bạch Mai lập tức tươi cười đứng lên: “Nhất định là Lâm Kim Thư, Cẩm Sương, cậu đừng lên tiếng, tớ sẽ cho cô ấy một sự bất ngờ!
Tề Bạch Mai nói xong, trong tay bưng bánh ngọt, ném muỗng lên trên bàn, dùng một đầu ngón tay, quẹt một miếng bánh ngọt, đi tới mở cửa.
Cô vừa mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ người trước mặt là ai, một miếng bánh lập tức dính lên trên mặt đối phương: “Lâm Kim Thư, ngạc nhiên chưa...
Lời của Tề Bạch Mai đột nhiên kẹt lại trong cổ họng, bởi vì người ngoài cửa, không phải Lâm Kim Thư và Cảnh Hạo Đông.
Mới vừa rồi phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy người đến là nữ, bánh ngọt trong tay cũng đã bôi lên mặt người ta rồi.
Tề Bạch Mai lúng túng nhìn đối phương: “Xin lỗi, cháu nhận nhầm người rồi a!”
Gương mặt của đối phương được bảo dưỡng rất tốt, nhưng mà, tuổi tác cũng không nhỏ, lối ăn mặc rõ ràng thể hiện bà ta là một phu nhân. Bà ta cũng không lau bánh ngọt trên mặt, chỉ lạnh lùng nhìn Tề Bạch Mai, tựa như đang lặng lẽ nói, cô là người không có giáo dưỡng vậy.
Lúc này, sau lưng bà ta có một cô gái yếu điệu mặc váy màu trắng đi ra, mặt đầy trách móc nhìn Tề Bạch Mai: “Cô Tề, tại sao cô có thể như vậy?”
Thời điểm Tề Bạch Mai nhìn thấy gương mặt đó, đầu nổ tung một tiếng: “Tại sao Trình Ngọc Viện lại đến nơi này? Cô ta đứng chung một chỗ với vị phu nhân này, vậy phu nhân này là ai?”
Tề Bạch Mai đột nhiên không dám tiếp tục suy nghĩ sâu hơn nữa.
Nghe tiếng động ở cửa, Vân Thành Nam từ phòng bếp đi ra. Lúc anh nhìn thấy tình huống ở cửa, nụ cười trên mặt cũng cứng lại: “Mẹ! Sao mẹ lại tới?”
Trần Ngọc Mai lạnh lùng nói: “Mẹ không đến thì còn không biết, nơi này của con còn có thể đối đãi với khách như vậy!”
Vân Thành Nam cau mày, sải bước đi tới trước, kéo Tề Bạch Mai còn đang cứng người đỡ đẫn ra phía sau: “Mẹ, tính cách Bạch Mai tương đối nghịch ngợm, cô ấy không cố ý đâu, mẹ đừng trách cô ấy!”
Vân Thành Nam nói xong, rút ra hai tờ khăn giấy, đưa cho Trần Ngọc Mai: “Mẹ, lau mặt đi ạ!”
Trần Ngọc Mai lạnh mặt cầm khăn giấy, nặng nề lau sạch bánh ngọt trên mặt: “Con định chặn mẹ con ở ngoài cửa nói chuyện sao?”
Biểu cảm của Vân Thành Nam có chút khó xử, nhất là khi nhìn thấy Trình Ngọc Viện ở bên cạnh Trần Ngọc Mai, anh nhíu mày.
Anh hơi hạ giọng: “Mẹ, con còn có bạn ngồi ở trong phòng khách, mẹ đừng làm khó con!”
Trần Ngọc Mai thấy con trai nhượng bộ, đồng tử loé lên: “Con yên tâm, mẹ không phải người không nói phải trái như vậy, mẹ sẽ không để con khó xử ở trước mặt bạn bè, được chưa?”
Từ trong giọng nói của Trần Ngọc Mai, Vân Thành
Nam cũng đã hiểu ra, hôm nay mẹ anh ta không vào là không được!
Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nghiêng người né tránh.
Tề Bạch Mai yên lặng cúi đầu, mặt đầy dáng vẻ như làm sai chuyện, sợ hãi không dám lên tiếng.
Cô ấy tủi thân muốn khóc, cô ấy biết hành động vừa nãy của mình chắc chắn sẽ khiến cho mẹ của Vân Thành Nam ghét bỏ, nhưng mà, cô ấy thật sự không cố ý mà!