Mặc Tu Nhân thấy anh ta chấp nhận sự thật rằng mình đã thua nhanh như vậy, có chút mở mang tầm mắt, cuối cùng cũng quyết định nói cho anh ta sự thật.
Anh nói: “Sở Hạnh Từ, tôi có thể biết vì sao anh lại đổi phó với tập đoàn Tần thị như thế không?”
Sở Hạnh Từ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ gắn: "Tôi biết, kể từ hôm nay, chắc chắn anh sẽ càng thêm đề phòng tôi, dù sao thì tôi muốn đối phó với anh, cũng không dễ dàng, đi tới bước này tôi cũng không ngại nói rõ ràng với anh, Mặc Tu Nhân, bố mẹ của anh là kẻ thù giết bố tôi, mối thù này, tôi không thể không báo, cho dù lần này có không thành công, nhất định sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến bố mẹ anh phải nếm thử sự bất lực khi công ty bị phá sản, để bọn họ biết, đẩy người khác vào tuyệt cảnh, sẽ có cảm giác như thế nào!
Nhìn đáy mắt lạnh nhạt của Sở Hạnh Từ, toàn bộ đều là thù hận, Mặc Tu Nhân khẽ thở dài một hơi. Anh nói: “Sở Hạnh Từ, tôi kể cho anh một câu chuyện nhé!”
Sở Hạnh Từ lạnh nhạt nói: “Anh cảm thấy câu chuyện của anh có thể khiến tôi buông bỏ mối thù được sao?"
Mặc Tu Nhân khẽ cười: “Vậy thì chưa chắc!”
Mặc Tu Nhân nói rồi, đang định nói cho Sở Hạnh Từ biết chuyện cũ năm đó, nhưng không ngờ điện thoại anh đột nhiên vang lên.
Mặc Tu Nhân ngẩn ra, vốn dĩ anh không định nghe điện thoại, nhưng nhìn thấy thông báo hiển thị tên của cấp dưới bảo vệ Bạch Cẩm Sương, anh ngẩng đầu, nhìn sắc mặt bình tĩnh tự nhiên của Sở Hạnh Từ, trong lòng anh lập bộp, đột nhiên có cảm giác không ổn.
Anh nghe điện thoại, âm thanh từ bên kia điện thoại truyền tới: “Tổng giám đốc Mặc, không hay rồi, cô Bạch không biết sao đột nhiên đi tới khách sạn của Lục Thành Ngôn, chúng tôi ở dưới lầu khách sạn chặn cô Bạch lại, kết quả, cô Bạch trực tiếp đánh người của chúng tôi tới tàn phế, xông ra, bao vây, lên lầu!”
Người Mặc Tu Nhân sắp xếp, mục đích là bảo vệ Bạch Cẩm Sương, không dám khiến cô bị thương, nhưng Bạch Cẩm Sương lại không chút kiêng dè sống chết của bọn họ, khiến bọn họ phải ngăn cản, tay chân lỏng cóng, ai nấy đều trở nên rụt rè, cuối cùng vẫn không thể ngăn Bạch Cầm Sương, để cô rời đi.
Mặc Tu Nhân nghe được lời này, đôi mắt nặng nề, nhìn về phía Sở Hạnh Từ: "Là người của anh?"
Từ trước tới nay Sở Hạnh Từ luôn có vẻ mặt lạnh nhạt, lúc này lại lộ ra một nụ cười lạnh: "Nói đúng ra thì, là Thành
Ngôn!”
Mặc Tu Nhân nhìn vào mắt anh ta, như đang nhìn người chết: “Anh muốn làm gì?” Cùng lúc này, anh gửi cho Mặc Vũ một số 1, bảo anh ta bắt Thẩm Đinh Nhiên lại.
Sở Hạng Từ bình tĩnh lấy ra hai bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần từ phía sau: “Một bản là là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn nhà họ Thẩm, trả lại cổ phần anh thu mua cho tôi, một cả khác, là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Tần thị, tôi muốn lấy được tất cả cổ phần của tập đoàn Tần thị trong tay anh, Bạch Cầm Sương có đáng giá này không, còn phải xem biểu hiện của anh thế nào!”
Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: “Sở Hạnh Từ, anh muốn chết sao?”
Sở Hạnh Từ lãnh đạm nói: “Sao có thể nói là muốn chết, tôi chỉ muốn ra tay một lần, dù sao thì... hủy diệt nhà họ Tần các người, cung chính là ước mơ cả đời này của tôi!”
Điện thoại của Mặc Tu Nhân lại reo lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, là Mặc Vũ thông báo, anh ta đã hoàn thành mệnh lệnh, bắt Thẩm Đinh Nhiên lại.
Giọng điệu Mặc Tu Nhân nhàn nhạt: “Đáng tiếc, anh không có cơ hội này!”
Sơ Hạnh Từ cười lạnh một tiếng: “Tôi lại không cho là như vậy, tôi cảm thấy... chỉ cần có Bạch Cầm Sương trong tay, phần thắng của tôi, chắc sẽ rất lớn đấy!”
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta: “Để tôi đoán xem, lúc trước khi Lục Thành Ngôn thôi miên Cẩm Sương, đã động tay động chân, tôi nói có đúng không?”
Sở Hạnh Từ chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì, tỏ vẻ ngầm đồng ý!
Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, lúc đó anh để cho Lục Thành Ngôn thôi miên trị liệu cho Bạch Cẩm Sương, sao có thể không biết nguy hiểm trong đó, nhưng mà anh quá muốn Bạch Cẩm Sương hồi phục trí nhớ, anh cô độc sáu năm trời, không có ai biết anh muốn Bạch Cẩm Sương nhớ lại mình tới nhường nào.
Vì thế, anh mới để mặc cho Lục Thành Ngôn, một chuyên gia não bộ vừa mới về nước thôi miên chữa trị cho cô, hậu quả bây giờ, nói cho cùng cũng vì anh mà thành, trách anh, thật sự phải trách anh! Cũng may mà anh đã cho người bắt Thẩm Đinh Nhiên trước.
Anh lại một lần nữa mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Sở Hạnh Từ: “Anh và Lục Thành Ngôn, đúng là không đoán sai, vị trí của Cẩm Sương trong lòng tôi, không có cái giá nào so được, nhưng mà, tôi cũng rất muốn biết, cô Thẩm Đinh Nhiên rốt cuộc có vị trí thế nào trong lòng tổng giám đốc SỞ?"
Mặc Tu Nhân không thể nào vô duyên vô cớ nói ra chuyện này, Sở Hạnh Từ vừa nghe thấy câu này, cả người đều có cảm giác không tốt: “Anh đã làm gì rồi?” Mặc Tu Nhân nói: “Tôi làm gì, còn phải xem anh làm gì đã!"
Sở Hạnh Từ nói với vẻ chắc chắn, nghiến răng nghiến lợi: “Để tiện! Anh cho người bắt Đinh Nhiên!”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh có thể cho người bắt Cẩm Sương, vì sao tôi không thể bắt Thẩm Đinh Nhiên! Tôi khuyên anh tốt nhất nên thả Cẩm Sương ra, nếu không thì, cô ấy thiếu một cọng lông tớ tôi cũng sẽ khiến cho Thẩm Đinh Nhiên chết không có chỗ chôn!
Chuyện như vậy, Mặc Tu Nhân hoàn toàn có thể làm được, anh không phải người tốt, anh chỉ muốn bảo vệ Bạch Cẩm Sương! Т*rцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Sở Hạnh Từ âm trầm nhìn Mặc Tu Nhân, ngực phập phồng không ngừng, có thể nhìn ra, cảm xúc của anh ta không ổn định.
Mặc Tu Nhân không nói lời nào, cứ lạnh lùng nhìn anh ta như vậy. Một lúc lâu sau, Sở Hạnh Từ mới lên tiếng: "Chuyện này không liên quan tới Đinh Nhiên, anh thả cô ấy ra đi!” “Chuyện này có liên quan tới Cẩm Sương sao?” Mặc Tu Nhân hỏi.
Sở Hạnh Từ nói: “Bạch Cẩm Sương là vợ của anh, không phải sao? Mặc Tu Nhân, cô ta là con dâu của nhà họ Tần, tôi bắt cô ta để báo thù cho bố mẹ thì có gì sai chứ!”
Giọng điệu Mặc Tu Nhân nhàn nhạt: “Vậy thì cô Thẩm là em gái của tổng giám đốc Sở, tuy rằng tổng giám đốc Sở chỉ là con nuôi của nhà họ Thẩm, nhưng mà tình cảm của tổng giám đốc Sở với cô Thẩm rất đậm sâu mà!
Sở Hạnh Từ thống khổ nhắm mắt lại, hình ảnh báo thù và Thẩm Đinh Nhiên không ngừng đan xen trong mắt anh ta, cuối cùng anh ta áp lực gắn lên một tiếng.
Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ đau khổ của anh ta, trong lòng không có chút thương hại nào, không có cách nào khác, sự tán thưởng và thương hại lúc trước đã hoàn toàn mất đi kể từ khi Sở Hạnh từ và Lục Thành Ngôn bắt Bạch Cẩm Sương đi rồi.
Hôm nay anh không khiến Sở Hạnh Từ thống khổ tới tuyệt vọng thì anh không mang họ Mặc!
Anh chậm rãi rót cho mình một ly trà, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Mặc cũng không cần phải hoảng loạn giằng xé như thế, hai chọn một thôi mà, rất đơn giản, hơn nữa... đối với người đi một bước nhìn ba bước như tổng giám đốc Sở mà nói, chắc cũng rõ ràng, nếu như Thẩm Đinh Nhiên xảy ra chuyện, nhà họ Thẩm sẽ đối xử với anh thế nào! Thật ra... nói ra thì, tôi cũng rất tò mò đấy! “Anh không lo lắng cho Bạch Cẩm Sương chút nào sao?” Sở Hạnh Từ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân.
Anh ta chậm chạp không quyết định, Mặc Tu Nhân có thể nhìn ra, trong lòng anh ta đang không ngừng giãy giụa.
Mặc Tu Nhân nói: “Lo lắng chứ, nhưng mà... Lục Thành Ngôn đã bị người của tôi bao vây, có điều, Thẩm Đinh Nhiên ở trong tay tôi, tôi cũng không biết cô ta đang ở đâu, anh cảm thấy... hai chúng ta ai chiếm ưu thế hơn?”
Mặc Tu Nhân đương nhiên lo lắng cho Bạch Cẩm Sương, nhưng mà, anh không dám để lộ ra, chỉ cần anh do dự, nói không chừng Sở Hạnh Từ sẽ càng thêm uy hiếp anh.
Quan trọng nhất là, anh vẫn còn con át chủ bài, cùng lắm thì nói ra sự thật cho Sở Hạnh Từ, đến lúc đó Sở Hạnh Từ đương nhiên sẽ thả Bạch Cẩm Sương ra.
Chỉ có điều... bây giờ... vẫn chưa phải lúc, nếu như bây giờ nói ra, sao có thể khiến cho Sở Hạnh Từ nếm trải cảm giác đau đớn muốn chết chứ!
Bảo anh ta dùng Thẩm Đinh Nhiên để đổi lấy Bạch Cẩm Sương, sau đó nói với anh ta, anh ta đã cứu con gái của kẻ thù, còn có gì đau khổ hơn chứ?