Chương 836: Lòng dậy sóng
Bạch Cẩm Sương nói xong, chớp chớp mắt cười với Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân lắc đầu, vẻ mặt cưng chiều.
Bạch Cẩm Sương phớt lờ Hứa Phồn Tinh, mỉm cười tạm biệt với Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ rồi mới rời đi. Hứa Phồn Tinh nóng lòng muốn ngồi vào vị trí của Bạch Cẩm Sương, cô ta vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy ba người nhìn cô ta, biểu cảm cả ba cũng khác nhau.
Ánh mắt Sở Hạnh Từ có chút phức tạp, Thẩm Đinh Nhiên có chút tức giận, trong mắt Mặc Tu Nhân có chút giễu cợt lẫn khinh thường.
Hứa Phồn Tinh lúng túng, cười bảo: "Nhìn tôi như vậy làm gì, không phải đánh mạt chược à, chúng ta đánh thôi!” Thẩm Đinh Nhiên bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu khẽ khàng, tiếp tục đánh mạt chược.
Mặc Tu Nhân chỉ coi Hứa Phồn Tinh là một cái máy chơi mạt chược thay thế người thật, thậm chí anh còn không thèm nhìn cô ta. Có điều, nghĩ đến không biết Bạch Cẩm Sương lại đi làm việc gì cho Vân Yến, anh đánh có chút lơ đãng.
Lúc rút bài, anh không chú ý, đụng phải tay Hửa Phòn Tinh, Mặc Tu Nhân chán ghét né tránh, vẻ mặt có đôi phần không vui.
Khuôn mặt Hứa Phồn Tinh đỏ bừng lên, trong lòng kích động đến cực điểm, vừa nãy... Mặc Tu Nhân sờ tay cô ta. Chúa ơi, chắc chắn là anh ấy thích mình rồi đây! Trong lòng Hứa Phồn Tinh giống như có một con thỏ nhỏ, lúc đánh mạt chược hoàn toàn là dạng người chẳng mang theo đầu óc.
Chuyện đụng phải tay ban nãy khiến Mặc Tu Nhân kéo xa khoảng cách với cô ta, như thể anh sợ bị dính phải rác rưởi vậy.
Thái độ của Mặc Tu Nhân quá rõ ràng, nhưng hình như Hứa Phồn Tinh không nhìn ra. Sở Hạnh Từ không đành lòng nhìn còn Thẩm Đinh Nhiên sắp tức muốn chết, xấu hổ không cách nào tả nổi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương vào một quán bar ở trên du thuyền, bấy giờ mới phát hiện cửa kính trong quán bar đều có màu tối, cản bớt ánh sáng bên ngoài, bên trong quán bar mở các loại đèn màu rực rỡ, giống như một thành phố về đêm vậy.
Cô bước vào, trong tiếng nhạc ồn ào tiến thẳng đến cửa phòng vệ sinh.
Cô đến cửa phòng vệ sinh, thấy Sở Tuấn Thịnh vờ tựa vào một chậu cây gọi điện thoại.
Bạch Cẩm Sương thấy anh ta không chú ý đến mình, khẽ khàng đi tới. Thế rồi... cô nhìn thấy màn hình điện thoại của Sở Tuấn Thịnh... chỉ một màu đen.
Bạch Cẩm Sương không nói nên lời: "Tổng giám đốc
Sở, anh đang gọi điện cho ai vậy?”
Sở Tuấn Thịnh giật bắn mình, quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, có điều nghĩ đến điện thoại căn bản không phải đang trong trạng thái kết nối, bấy giờ mới thấy lúng túng loạn cả lên.
Bạch Cẩm Sương thấy anh ta ngần ngừ mãi không lên tiếng, cô cười nói: "Lần đầu tiên tôi mới biết được tổng giám đốc Sở còn có thói quen lẩm bẩm với điện thoại đấy!
Sở Tuấn Thịnh càng thêm xấu hổ, thế mà lại bị cô nhìn thấy.
Anh ta không nhịn được, hằng giọng: "Cái đó... Tôi chỉ là... Có hợp đồng quan trọng... Đúng, hợp đồng quan trọng, cần họp qua điện thoại, tôi đang diễn tập trước một chút, cô hiểu chứ.
Bạch Cẩm Sương ngoài cười trong không cười: "Cái này tôi thật sự là không thể hiểu được!” Sở Tuấn Thịnh mặt cứng đờ, không lên tiếng.
Bạch Cẩm Sương hỏi thẳng: "Anh biết Vân Yến ở bên trong nhỉ?”
Sở Tuấn Thịnh liếc Bạch Cẩm Sương, mím môi, rõ ràng là biết nhưng anh ta không dám lên tiếng, sợ bị Vân Yến trong phòng vệ sinh nghe được, đến lúc đó lại ghim anh ta thêm nữa.
Bạch Cẩm Sương hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cô thì thầm: "Sở Tuấn Thịnh, anh thấy cậu ấy ở trong phòng vệ sinh để trốn anh, có vui không?”
Sở Tuấn Thịnh đột nhiên nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, lắc đầu: "Tôi không có!” "Vậy anh đứng đó để làm gì? Anh có dám nói anh không cố ý chặn cậu ấy không, cậu ấy da mặt mỏng, anh còn không biết xấu hổ bắt chẹt cậu ấy là làm sao?" Bạch Cẩm Sương không khách khí nói.
Sở Tuấn Thịnh không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại nói nghiêm trọng đến như vậy, anh ta vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Tôi thật sự không có ý này, tôi chỉ là nghĩ... Tôi chỉ muốn nhìn cô ấy một chút, nhưng cuối cùng, cô ấy trốn ở bên trong không ra, tôi đành...
Những lời còn lại, Sở Tuấn Thịnh không còn mặt mũi nói nữa.
Vân Yến không đi ra, trong lòng anh ta tuy rằng còn đang lo lắng chuyện bị vạch mặt ngày hôm qua, nhưng trong lòng lại vui mừng, càng cảm thấy Vân Yến đáng yêu. Rõ ràng là cô ấy là người chiếm lý, có đôi khi còn làm dữ với anh, kết quả lại bị dọa đến mức trốn không ra, anh ta cũng đâu làm gì cô ấy.
Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy đáng yêu, càng không nỡ rời đi. Cho nên mới giống như một thằng ngốc, cầm điện thoại không gọi đi mà nói chuyện.
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên, giọng điệu không chút khách khí: "Sở Tuấn Thịnh, chúng ta quen biết thời gian cũng không ngắn, tôi cũng không khách sáo với anh nữa, phiên anh giữ chút mặt mũi cho bản thân! Vân Yến thoạt nhìn hung dữ, nhưng đó cũng chỉ hung dữ bên ngoài thôi, thật ra, tính tình của cậu ấy vẫn mềm yếu lắm, chính vì thế nên tôi mới càng không thể nhìn anh bắt nạt cậu ấy như vậy, người làm sai là ai, lừa gạt người khác là ai, lòng anh không có thử suy nghĩ nào hay sao? Bây giờ còn dám lởn vởn trước mặt cậu ấy, đối mặt với anh cậu ấy chỉ thấy xấu hổ, chứ anh nghĩ cậu ấy sợ anh à, cậu ấy cũng có làm gì sai đâu!”
Sở Tuấn Thịnh bị Bạch Cẩm Sắc nói đến mức đỏ hết cả mặt: "Tôi không phải... Tôi..."
Thế rồi, anh ta phát hiện mình giải thích như thế nào hình như cũng đều sai cả, dù sao, trước kia kẻ lừa gạt người khác, làm chuyện sai trái đúng là anh ta.
Anh ta thành thật cúi đầu, thừa nhận: "Tôi sai rồi!”
Bạch Cẩm Sương hừ nhẹ một tiếng: "Anh sai rồi thì mau đi đi, trước khi thái độ của Vân Yến chưa hòa hoãn lại thì đừng có nghĩ ỷ vào mặt dày mà muốn gây chú ý với cậu ay."
Sở Tuấn Thịnh buồn bực: "Được rồi, nghe cô, tôi... đợi một lát, để tôi giải thích với cô ấy một chút, rằng tôi không cố ý... Chỉ là thấy cô ấy vừa nhìn thấy tôi liền trốn, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, vô cùng đáng yêu, tôi không nhịn được... muốn trêu chọc cô ấy chút thôi, chứ thật sự không có ác ý gì hết!”
Bạch Cẩm Sương cạn lời: "Anh muốn trêu chọc cậu ấy thì bây giờ cũng không phải lúc! Tiết kiệm sức lực đi, đợi một thời gian nữa rồi nói. Còn nữa... nếu Vân Yến thật sự không thích anh, tốt nhất anh nên biết thân biết phận, đừng có cố đấm ăn xôi rồi khiến đôi bên đều không thoải mái.
Sở Tuấn Thịnh biết Bạch Cẩm Sương nói có lý, hơn nữa Bạch Cẩm Sương vì Vân Yến mà lo lắng đủ bề, anh ta vui còn không kịp.
Có điều... nghĩ đến thái độ của Vân Yến đối với mình, anh ta thấy có chút phiền muộn.
Bạch Cẩm Sương thấy Sở Tuấn Thịnh đi rồi, lúc này mới vào phòng vệ sinh.
Cô thấy Vân Yến tựa vào tường ngần người, nhíu mày: "Sao vậy? Chỗ này có gì tốt mà cậu ở mãi không muốn ra ngoài?”
Vân Yến lấy lại tinh thần, lập tức lắc đầu, hỏi Bạch Cẩm Sương: "Anh ấy đi chưa?”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: "Ừm, đi rồi, chúng ta cũng ra ngoài thôi.” Vân Yến mím môi, nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cẩm
Sương... Cậu có nghĩ là tớ đang sợ không? "
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Cũng bình thường, cậu không muốn gặp anh ta, có thể là để tránh xấu hổ thôi mà!”
Vân Yến suy nghĩ một chút, phồng hai má: "Đúng vậy, tối hôm qua tớ đã nói là anh ấy không xứng, nếu có người nói với tớ như vậy, có lẽ cả đời này tớ sẽ không gặp người ấy nữa.”
Bạch Cẩm Sương cười: "Có điều, dú cho có đôi khi lời nói làm tổn thương người khác, nhưng khi người cậu phải đối mặt ấy là một người quan trọng với cậu, thì cậu vẫn không từ mặt người đó đến mãn kiếp được.
Vận Yến chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Tớ đối với Sở Tuấn Thịnh mà nói... có quan trọng không?”
Kỳ thật, khi coi Sở Tuấn Thịnh và Thịnh Thế Phồn Hoa là một người, cô ấy cũng chẳng muốn từ chối gặp mặt như vậy, chỉ là trong lòng có chút phức tạp, bởi vì trước kia cô chưa từng nghĩ tới khả năng này.
Khi đã từ từ tiêu hóa chuyện này, thì kỳ thật cô ấy vẫn không thể phủ nhận, tình yêu của cô ấy dành cho Thịnh Thế Phồn Hoa vẫn còn đó.
Cho nên, điều này khiến cho cảm xúc của cô ấy đối với Sở Tuấn Thịnh rất phức tạp, quả thực không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào, mặc dù cô ấy biết mình không làm gì sai.
Đáng tiếc, có một số cảm xúc con người không kiểm soát được, dễ dàng bị ảnh hưởng bởi các tác nhân bên ngoài.