**********
Chương 1051: Anh ta là đồ điên
Trong tai nghe của Mặc Tu Nhân, Lâm Kim Thư người từ trước đến nay luôn bình tĩnh lại hét lên: “Mặc Tu Nhân, anh đang muốn làm cái gì? Lẽ nào anh thật sự muốn hợp tác với Lục Thành Ngôn sao? Anh ta là kẻ điên, anh, anh nghe theo tôi chạy vào phòng của Tần Minh Xuân, Lục Thành Ngôn sẽ không làm gì được anh đâu, anh tin tôi đi, vừa nãy tôi đã tra rồi, tư liệu trong căn phòng đó sẽ không gây phiền phức cho anh đâu, chuyện này tôi sẽ không lừa anh!”
Mặc Tu Nhân hướng về phía Lục Thành Ngôn, cũng không tiếp lời của Lâm Kim Thư, nói nhiều thì sẽ bại lộ suy nghĩ của anh, chỉ có thể để Lâm Kim Thư tự mình lĩnh hội thôi!
Anh đứng trước cửa, nhưng không mở cho Lâm Kim Thư, mà xoay người về cửa bên phải đột nhiên mở cửa rồi hỏi: “Lục Thành Ngôn, Vân Yến với anh không thù không oán, sao anh lại muốn bắt cô ấy? anh đừng nói với tôi, cô ấy và Tần Minh Xuân giống nhau, cũng là vật thí nghiệm quan trọng của anh!”
Nghe lời của Mặc Tu Nhân, Lục Thành Ngôn cười chế nhạo một tiếng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải tôi muốn bắt cô ấy, mà là Tần Minh Lệ để tôi đến bắt cô ấy! Có thể hai người bọn họ trước đây đã có chút bất hòa!”
Nói xong anh ta lại có lòng tốt nói thêm: “À, đúng rồi, có thể cậu còn chưa biết, Tần Minh Lệ cũng rất hận Bạch Cẩm Sương, cô ấy còn để tôi đi bắt Bạch Cẩm Sương đó, nói thật, sau khi ra nước ngoài tôi trốn anh còn không kịp sao có thể xuất hiện trước mặt anh được, thế nên tối từ chối cô ta rồi, tính ra anh phải cảm ơn tôi mới đúng, nếu không chừng hôm nay Bạch Cẩm Sương cũng ở đây đấy”
Lục Thành Ngôn chỉ cần vừa nghĩ đến Mặc Tu Nhân một lát nữa sẽ biến mất, trong lòng không khỏi cười lạnh, anh nói thêm chút chuyện cho Mặc Tu Nhân biết cũng không sao, dù gì thì......Mặc Tu Nhân cũng sắp chết rồi, coi như anh làm chút chuyện tốt đi!
Mặc Tu Nhân nghe xong Lục Thành Ngôn nói, ánh mắt lập tức trầm xuống, anh thật sự không nghĩ tới, Tần Minh Lệ lại phát rồ đến mức như vậy.
Anh trầm giọng nói: “Nếu như anh Lục và Vân Yến không có thù oán, vì lợi ích hợp tác của chúng ta, trước tiên giao Vân Yến cho Sở Tuấn Thịnh chắc không có vấn đề gì chứ!”
Lục Thành Ngôn cười nói: “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, đây là điều tôi nên làm, anh cứ tự nhiên đi!”
Lục Thành Ngôn nói xong cũng không tiếp tục quan tâm nữa, bọn họ đều biết Mặc Tu Nhân nắm trong tay quyền mở cánh cửa, chỉ cần anh ta muốn là có thể mở nó” Mặc Tu Nhân trực tiếp nói với Lâm Kim Thư: “Giúp tôi mở cánh cửa bên Vân Yến!”
Lâm Kim Thư vừa nghe được lời của Mặc Tu Nhân nói với cô, liền lập tức hành động. Đôi mắt Lục Thành Ngôn chợt lóe lên, chỉ là nhìn Mặc Tu Nhân một cái, không nói lời nào, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, dù sao thì căn phòng này cũng không phải mục tiêu của anh ta.
Cánh cửa vừa mở, Sở Tuấn Thịnh lập tức chạy vào trong, lúc cô ấy nhìn thấy Vân Yến ngồi ở bên giường, vành mắt thoáng cái đã đỏ lên: “Yến Yến, anh đến đón em đây!”
Vân Yến vừa ngẩng đầu lên đã thấy Sở Tuấn Thịnh giống như vị cứu thế xuất hiện, vào lúc này, thế giới vốn dĩ u ám của cô ấy dường như trở nên tươi sáng.
Mắt cô ấy phiếm hồng nhìn về Sở Tuấn Thịnh, vừa mở miệng, giọng nói liền nghẹn ngào: “Sở Tuấn Thịnh!”
Trái tim Sở Tuấn Thịnh đau như vỡ nát, anh bước nhanh đến trực tiếp ôm Vân Yến vào lòng: “Anh ở đây!”
Vân Yến khóc nấc lên: “Em cứ nghĩ....sau này em sẽ không bao giờ được gặp anh nữa, hai ngày nay em rất sợ, sau này em sẽ không như vậy nữa, sẽ không tức giận với anh nữa đâu! Là em không tốt, do em tùy hứng, lúc trước anh nói muốn đưa em đi làm, nếu như em không cự tuyệt thì biết mấy!”
Vân Yến nói năng có chút lộn xộn, trước đây cô ấy quả thực rất tùy hứng, nói đúng ra là làm ra vẻ ta đây.
Ngay từ đầu yêu đương với Vân Yến chính là làm ra vẻ ta đây, cô ấy cũng biết bản thân mình vô lý, suy nghĩ của cô ấy đều biểu hiện rất rõ ràng, mặc dù là Sở Tuấn Thịnh theo đuổi cô ấy, nhưng mà chỉ có mình cô ấy biết, đối với loại tình cảm này cô ấy cũng thật sự tự tin thái quá rồi!
Lúc trước, khi cô ấy thích Cảnh Hạo Đông nhưng Cảnh Hạo Đông không thích cô ấy, Lâm Kim Thư lại ưu tú như vậy, thực ra khi đó lá gan cô ấy cực kỳ nhỏ, trong lòng cô ấy rất rõ, ngay từ giây phút ấy cô ấy đã bắt đầu tự ti rồi, chỉ cảm thấy.......chắc sẽ không còn ai yêu cô ấy nữa.
Hơn nữa, Sở Tuấn Thịnh khi mới quen cô ấy, anh thường trêu chọc cô ấy là vì Bạch Khiết, sau đó còn nói dối cô ấy trên mạng, không ai biết được, tất cả điều này..... thật ra lại gieo cho cô ấy cảm giác bất an lo lắng.
Cô ấy làm cao, cô ấy vô lý, cô ấy biết tình yêu có những lúc không qua nổi thử thách, nhưng mà cô ấy vẫn cố tình thử nhiều lần. Cũng may..Sở Tuấn Thịnh bao dung tất cả sự tùy hứng vô lý của cô ấy, lúc cô ấy cần nhất anh xuất hiện như một thiên thần đứng trước mặt cô ấy, cứu vớt cô ấy.
Cô ấy gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng anh, nước mắt thấm ướt cả áo của anh, cô ấy nói: “Sở Tuấn Thịnh, anh phải tin em, sau này em sẽ ngoan ngoãn bên cạnh anh, em nhất định sẽ không tùy hứng nữa, thật đấy!”
Cô ấy ngẩng đầu nước mắt mờ mịt nhìn Sở Tuấn Thịnh, nghiêm túc hứa với anh.
Sở Tuấn Thịnh bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ra vuốt tóc cô ấy: “Nha đầu ngốc, anh giận em lúc nào, chỉ cần em ngoan ngoãn, tính khí của em anh đều có thể bao dung hết, ai bảo anh yêu em như vậy chứ? Ngay cả tính xấu của em anh cũng yêu!”
Nghe được câu này, Vân Yến vừa khóc vừa cười.
Lúc này, Lục Thành Ngôn ở ngoài cửa rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn nói: “Đủ chưa? Người cũng đã nhìn thấy rồi, ôn chuyện cũng nên nhìn lại thời gian đi, tổng giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân nghe thấy giọng điệu của Lục Thành Ngôn không vui, anh nói: “Sở Tuấn Thịnh, anh và Vân Yến trước tiên đi ra đã!”
Sở Tuấn Thịnh kéo Vân Yến, đi về hướng cửa, Mặc Tu Nhân đang đứng đối điện với bọn họ đưa về phía Lục Thành Ngôn.
Sở Tuấn Thịnh trông thấy Mặc Tu Nhân dùng khẩu hình mỗi chậm chậm nói với anh: “Đợi đi theo tôi...
Sở Tuấn Thịnh giật mình, rất nhanh đã gật đầu không chút dấu vết, rồi đi về phía trước Mặc Tu Nhân, anh nói: “Mặc Tu Nhân, lần này........thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều!”
Mặc Tu Nhân nhẹ nhàng gật đầu: “Không cần cảm ơn! Vân Yến là bạn của Cẩm Sương, Cẩm Sương cũng rất lo lắng cho cô ấy!”
Mặc Tu Nhân vừa nói xong liền quay người nhìn về phía Lục Thành Ngôn, sau khi nhìn Sở Tuấn Thịnh đứng chung một chỗ với anh, anh mới mở miệng nói: “Lâm Kim Thư, mở cửa bên Tần Minh Xuân đi!”
Ngay lúc này, trong lòng Lục Thành Ngôn đột nhiên nâng cao chú ý.
Thần kinh Mặc Tu Nhân căng chặt, lúc nào cũng chú ý đến tình hình của anh ta.
Cửa vừa mở, Lục Thành Ngôn đã nhanh như một cơn gió, tốc độ rất nhanh lao vào bên trong, Mặc Tu Nhân sớm đã có chuẩn bị trước, anh nhanh tay túm lấy phía sau lưng của Lục Thành Ngôn kéo anh ta ra, quăng xuống đất.
Không đợi Lục Thành Ngôn phản ứng kịp đã trực tiếp kéo tay Sở Tuấn Thịnh chạy vào phòng an toàn chỗ Tần Minh Xuân đang ngồi.
Kết quả giây tiếp theo, Lục Minh Lâm vốn như không tồn tại đột nhiên chạy qua trực tiếp túm lấy Vân Yến đang được Sở Tuấn Thịnh kéo.
Sở Tuấn Thịnh không nghĩ tới tình huống phát sinh đột ngột này, Vân Yến bị lỗi ngược trở lại, anh không hề nghĩ ngợi xoay người nắm lấy tay Vân Yến.
Lục Thành Ngôn tức giận nghiến răng, trong lúc phẫn nộ anh đã suy nghĩ cẩn thận vì sao Mặc Tu Nhân lại muốn đến phòng Tần Minh Xuân, nhất định anh ta cũng biết, căn phòng này được làm bảng một chất liệu mới, có thể chống cháy nổi
Mặc Tu Nhân rõ ràng muốn tiến vào phòng này để nghĩ biện pháp đối phó với anh. Lục Thành Ngôn tức giận đến mức mất cả lý trí, hai mắt đỏ ngầu nói lớn: “Mặc Tu Nhân, anh muốn chết sao!”
Nói xong, trong cơn tức giận, anh lao về phía Mặc Tu
Nhân.
Mặc Tu Nhân dơ chân đạp anh ta một cái, kết quả trong tay anh ta vốn dĩ đang cầm điều khiển từ xa, xui xẻo kiểu gì ngã trên mặt đất lại bấm vào đấy.