Cô không nói, lấy điện thoại, đưa bài đăng đó của Tổng Chỉ Nam cho Mặc Tu Nhân xem.
Mặc Tu Nhân nhìn một cái, cau chặt mày, anh nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Cục cưng em có tin không, anh thật sự chưa từng gọi cô ta là Nam nhi, là cô ta muốn anh gọi cô ta như vậy.”
Bạch Cẩm Sương chớp mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Nhưng mà, lúc chúng ta mới bắt đầu ở bên nhau, anh cũng đã từng nhắc tới, những điều này em đều nhớ rõ”.
Nếu không, tâm trạng lúc ấy của cô cũng sẽ không tồi tệ như vậy.
Nhưng mà vừa nghĩ đến, Mặc Tu Nhân đã từng yêu thật lòng Tống Chỉ Nam, cô liền chịu không được.
Mặc Tu Nhân bất lực nhìn cô: “Nhưng mà anh đối với Tổng Chỉ Nam thật sự chỉ có tâm lý bù đắp, lúc đó anh cho rằng bản thân mình cả đời này sẽ không yêu thêm một ai khác, cho đến khi gặp được em, hơn nữa anh đã từng nói với em, quan hệ của anh và Sở Tuấn Thịnh, nếu như không phải vì Tống Chỉ Nam cũng không đi đến bước đường ngày hôm nay”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân có chút gấp gáp, sợ bản thân không tin anh.
Cô cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều, cô duỗi tay ôm cánh tay của Mặc Tu Nhân, nghiêm túc nói: “Em tin anh, còn có, Tổng Chí Nam đăng cái này, chắc là nghe được anh ở trên giường anh gọi em là Sương nhi, bằng không cô ta sẽ không viết như vậy, em đã không khó chịu như vậy rồi, cũng nghĩ thông rồi”.
Mặc Tu Nhân cảm thấy tâm trạng rất tồi tệ, anh thật sự không ngờ tay của Tổng Chỉ Nam lại dài như vậy.
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương vào lòng, thấp giọng nói: “Cục cưng, sau này xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải nói với anh đầu tiên, đừng có chịu đựng một mình nữa”
Bạch Cẩm Sương dựa vào lòng Mặc Tu Nhân, ngẩng đầu nhìn cằm của anh, cười nhẹ: “Em ở nhà Lâm Kim Thư mấy ngày, ăn ngon, ngủ ngon, đều quên hết đi những chuyện này rồi, hơn nữa em đã nói mà, đây là tự em nghĩ nhiều, gần đây cũng không biết làm sao nữa, cảm xúc cứ muộn phiền mẫn cảm, không giống như bản thân nữa rồi, vì vậy mới muốn rời xa để bình tĩnh lại”
Mặc Tu Nhân siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, trán tựa lên trán cô, giọng điệu vô cùng cưng chiều: “Cục cưng ngốc, eo nhỏ như vậy còn nói bản thân ăn ngon ngủ ngon”.
Bạch Cẩm Sương xấu hổ: “Em nói thật đó, gần đây ngồi cũng có thể ngủ quên, nếu không tí nữa anh hỏi Lâm Kim Thư xem, em thật sự không có lừa anh, hơn nữa mấy ngày bình tĩnh lại em phát hiện... bản thân thực sự không thể nào rời xa anh được nữa.”
Mặc Tu Nhân cười, nhắm mắt, ôm chặt Bạch Cẩm Sương vào trong lòng, giống như ôm bảo vật mất đi tìm lại được vậy.
Không ai biết được, mấy ngày Bạch Cẩm Sương ở nhà Lâm Kim Thư, anh khổ sở như thế nào, may mà mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Mặc Tu Nhân đang dịu dàng ôm Bạch Cẩm Sương, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vả ở ngoài phòng.
Hơn nữa, âm thanh này quen thuộc đến kì lạ, Bạch Cẩm Sương mới chợt nhớ đến: “Lâm Kim Thư và Cảnh Hạo Đông đã đi được một lúc rồi, sau vẫn chưa quay lại?”.
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Chúng ta ra ngoài xem xem”
Mặc Tu Nhân kéo cánh tay của Bạch Cẩm Sương, như một kiểu bảo vệ, đi bên cạnh cô.
Cửa phòng mở ra, bọn họ vừa bước ra, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc đang mắng chửi ở hành lang: “Con trai tôi đều biển thành như vậy rồi, cô còn có tâm trạng cùng người đàn ông khác hôn nhau, nó nói cô đừng đi bệnh viện thăm nó, cô liền không đi nữa, cô biết mấy ngày nay cơ thể nó biến thành như thế nào không? Lâm Kim Thư, tôi chưa từng gặp người nào bần tiện như cô, cô thật sự không có lương tâm mà”.
Bạch Cẩm Sương có người lại, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Làm sao ở đâu cũng có bà ta vậy?”
Không sai, người đang đứng mắng chửi ồn ào này không phải là ai khác, mà là mẹ của Lâm Thanh Tuấn.
Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ cay nghiệt của mẹ Lâm Thanh Tuấn, cũng không nhịn được cau mày.
Mẹ Lâm chỉ tay vào mũi của Lâm Kim Thư: “Cô thử nói xem, Lâm Kim Thư, cô là thứ gì? Cô ở đây ăn thơm uống ngon, con trai tôi xảy ra tai nạn, bây giờ đến cả đồ ăn đàng hoàng còn không thể ăn.”
Bạch Cẩm Sương tức đến cực điểm, cô đi qua đứng kế bên Lâm Kim Thư: “Dì à, Lâm Thanh Tuấn bây giờ bị thương rồi, chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, dinh dưỡng ở bệnh viện là phù hợp nhất.”
Mẹ Lâm không ngờ Bạch Cẩm Sương cũng ở đây, bà ta trực tiếp mắng mỏ: “Cô là cái thá gì chứ, cũng dám đến đây giáo huấn tôi! Hôm nay tôi đang dạy con tiểu tiện nhân Lâm Kim Thư, không có thời gian để ý cô”.
Nói xong, bà ta nhìn chằm chằm Lâm Kim Thư: "Cô nói chuyện đi, sao lại không nói gì, con mẹ nó cô câm rồi à, có sức đi câu dẫn đàn ông khác, không có sức nói một câu với tôi sao? Cô đối xử với mẹ của ân nhân cứu mạng cô sao?”
Khuôn mặt của Lâm Kim Thư lạnh lùng như bằng: “Dì Lâm, con đã rất tôn trọng dì rồi, hy vọng dì đừng quá đáng!”
Mẹ Lâm cười lạnh: “Tôi quả đáng, tôi quá đáng chỗ nào, lẽ nào lời tôi nói không phải là sự thật sao, cô để mọi người đến bàn luận xem.”
Mẹ Lâm lớn giọng, những người trong phòng đều đi ra xem náo nhiệt.
Lồng ngực Lâm Kim Thư tức giận phập phồng: “Nếu như dì quan tâm Lâm Thanh Tuấn như vậy, bây giờ Lâm Thanh Tuấn đang bệnh viện, dì còn chạy đến bên ngoài làm gì?
Lâm Kim Thư nói xong, đáy mắt của mẹ Lâm lướt qua một tia chột dạ.
Bà ta đến nhà hàng Minh Toàn đương nhiên là có hẹn với người khác.
Bà ta nhìn thấy Lâm Kim Thư không đến bệnh viện, Lâm Thanh Tuấn cả ngày như bị bắt mất hồn, vết thương trên người ngày càng chuyển biến tốt hơn, nhưng cảm xúc của anh ta càng ngày càng ảm đạm.
Nói thật, bà ta mắng Lâm Kim Thư như vậy, làm sao có thể thích Lâm Kim Thư.
Lúc trước, bà ta cảm thấy con trai vì Lâm Kim Thư mà bị thương thành như vậy, làm sao bà ta có thể s đồng ý cùng Lâm Thanh Tuấn ở bên nhau.
Nhưng mà bà ta không ngờ được, Lâm Kim Thư lại nói ơn cứu mạng và chuyện tình cảm là hai chuyện khác nhau, cô sẽ báo đáp ân tình với Lâm Thanh Tuấn, nhưng sẽ không ở bên Lâm Thanh Tuấn.
Mẹ Lâm tức giận, cô ta nghĩ mình là người thanh cao lắm sao, lẽ nào con trai b ta không xứng với cô ta sao?
Nhìn Lâm Thanh Tuấn càng ngày càng ảm đạm, mẹ Lâm chỉ đành cùng chị em nghe ngóng, tìm một cô gái thích hợp, bà ta hôm nay đến nhà hàng Minh Toàn, chính là để giúp con trai chọn đối tượng.
Sau khi cùng cô gái đó ăn cơm xong, đưa hình của con trai cho cô gái xem, cô gái vô cùng hài lòng.
Bà ta đưa địa chỉ phòng bệnh cho cô gái, để cô ấy nhân lúc con trai đang bị bệnh, đi thăm nhiều, bồi dưỡng tình cảm. Bà ta cố gắng để con trai nhanh chóng thay đổi, quên đi người phụ nữ Lâm Kim Thư này.
Kết quả, hai người cười cười nói nói xuống lầu, bà ta phát hiện bản thân nói quá hưng phấn, lại để quên túi xách ở phòng.
Mẹ Lâm nhanh chóng đi lên lầu lấy túi xách, lúc này thì gặp Lâm Kim Thư và Cảnh Hạo Đông.
Lâm Kim Thư đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh Hạo Đông đang đứng ngoài đời mình.
Cô ấy đi về hướng phòng, Cảnh Hạo Đông đi theo cô ấy từng bước, cho đến khi cô ấy sắp bước vào phòng, bị Cảnh Hạo Đông kéo tay lại, áp sát vào tường, dáng vẻ lưu manh vô lại, muốn nói chuyện cùng cô ấy..
Tuy Lâm Kim Thư trên mặt không muốn nhìn thấy cảnh Hạo Đông, nhưng trong lòng cô ấy không kháng cự được sự bá đạo thâm tình của Cảnh Hạo Đông.
Kết quả, bộ dạng này bị mẹ Lâm nhìn thấy, mẹ Lâm chỉ vào mũi của Lâm Kim Thư mắng vô cùng khó nghe. Lâm Kim Thư hỏi mẹ Lâm đến bệnh viện làm gì, mẹ Lâm chốc lát thì im lặng.