Mặc Tu Nhân gật đầu: “Chú Tống rất yêu dì Đỗ. Dì Đỗ đã đi nhiều năm như vậy nhưng chú ấy cũng không dự định kết hôn lần nữa”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cảm thấy có một nỗi u sầu không thể giải thích được, thật đáng tiếc khi một cặp đôi yêu nhau như vậy mà chỉ vì đứa con lại khiến cả gia đình tan nát. Thật sự quá đáng tiếc.
Đột nhiên Mặc Tu Nhân hỏi: “Cẩm Sương, em có muốn đi tìm bố mẹ ruột của em không?”
Bạch Cầm Sương sững sờ, bật cười: "Em không cần như vậy.”
Bạch Cẩm Sương mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Ngày đó bọn họ đã bỏ rơi em trong trời tuyết, sợ rằng họ không muốn nhìn thấy em nữa. Vậy em cần gì phải tìm họ chứ? Xem họ còn có thể ghét em như thế nào nữa? Em không cần, cả đời này em chỉ cần tình thương của mẹ là đủ rồi. Dù mẹ đã qua đời nhưng tình thương mà mẹ dành cho em cũng đủ rồi”
Lời nói của Bạch Cẩm Sương nghe có vẻ bình tĩnh lạ thường nhưng rõ ràng Mặc Tu Nhân có thể cảm thấy sau khi nhắc đến chủ đề này thì Bạch Cẩm Sương như quần lên mình có một lớp băng giá lạnh lẽo. Cô không cho phép người khác thăm dò chút tin tức nào ở bên trong cả.
Mặc Tu Nhân cảm thấy vô cùng đau lòng nhưng anh không biết là có thể nào để an ủi cô.
Trở lại Bắc Uyển số một, dường như Bạch Cẩm Sương vẫn còn đang buồn lòng vì chuyện hồi nãy.
Mặc Tu Nhân tự xuống bếp nấu ăn, anh nấu một số món mà Bạch Cẩm Sương thích ăn.
Ăn cơm xong, Bạch Cẩm Sương mới phục hồi tinh thần hỏi: “Sao hôm nay anh lại muốn nấu ăn vậy?”
Mỗi ngày Mặc Tu Nhân phải giải quyết quá nhiều việc vì Hằng Vinh có các công ty con ở nhiều nơi trên cả nước. Mục tiêu của Mặc Tu Nhân là làm cho đồ trang sức của Hằng Vinh ngày càng lớn mạnh và trở thành công ty hàng đầu trong nước và thậm chí là nổi tiếng trên toàn thế giới.
Bình thường khi trở về nhà, sau khi ăn xong anh sẽ tiếp tục làm việc. Trừ những ngày đặc biệt thì anh hiếm khi xuống bếp.
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời nói của cô thì chu môi và giọng nói có vẻ mập mờ: “Anh nấu ăn, em ăn cơm, anh ăn em”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì hai má đỏ bừng, vành tai cũng ửng đỏ.
Cô ranh mãnh trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Lo ăn cơm đi, đừng nói nhảm”
Mặc Tu Nhân khẽ cười: “Cục cưng à, những gì anh nói đều là sự thật. Anh nhớ em rồi đó”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt đến nỗi không thể nhìn được, cô cằm đầu ăn cơm không thèm tính toán với tên nhóc Mặc Tu Nhân.
Thậm chí cô không nhận thấy rằng Mặc Tu Nhân không hề khuyên bảo cô, vì vậy anh đã sử dụng phương pháp đơn giản này để dần dần chuyển hướng sự chú ý của cô.
Gần đến thứ sáu rồi,
Vào buổi trưa, Mặc Tu Nhân cùng Bạch Cẩm Sương đi thử trang phục dạ hội.
Sau khi thử quần áo, họ ăn uống trong trung tâm thương mại và về thắng công ty. Kết quả là trên đường trở về, Bạch Cẩm Sương đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe và nói: “Đó không phải là Tống Ngọc Tiên
sao?”
Mặc Tu Nhân sững sờ, quay đầu nhìn sang và thấy người đứng ở lề đường đúng là Tổng Ngọc Tiên. Hình như cô ta và một người nam thanh niên đang cãi nhau.
Người nam thanh niên nắm lấy cánh tay của Tống Ngọc Tiên và không chịu buông ra. Không hiểu sao Mặc Tu Nhân cảm thấy người nam thanh niên kia rất quen.
Có lẽ anh đã quên mất rằng trước đây khi anh đối phó với Quý Nhiên thì anh đã nhờ Triệu Văn Vương tìm thông tin của mọi người trong gia đình Quý Nhiên. Anh đã từng xem ảnh của Quý Thanh Bình.
Chỉ là đối với những người không quan trọng thì anh đã quên mất rồi.
Chiếc xe đã lướt qua bọn họ, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy hai người trong kính chiếu hậu thì không khỏi hỏi Mặc Tu Nhân: “Chúng ta có nên... xuống xem một chút không?”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân chớp chớp: “Không, đó là việc cá nhân của cô ta. Theo tính cách của cô ta thì chắc chắc là không muốn chúng ta biết chuyện này”.
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Cũng phải"
Giữa cô và Tống Ngọc Tiên không có thù hận sâu sắc, ngoại trừ chuyện của Tần Vô Đoan vào hai năm trước. Lúc đó Tống Ngọc Tiên đã gặp riêng cô và đả kích cô đến cực điểm thì dường như những chuyện còn lại không có oán hận gì.
Hơn nữa, bây giờ Bạch Cẩm Sương đã buông bỏ Tân Vô Đoan nên cô hoàn toàn có thể không thèm đếm xỉa đến sự thù địch của Tổng Ngọc Tiên.
Đột nhiên Bạch Cẩm Sương như nghĩ đến điều gì đó: “Tống Ngọc Tiên là con gái nuôi của ông Tống. Vậy thì việc ông Tống tìm thấy con gái ruột của ông ấy liệu có ảnh hưởng gì đến thân phận của cô ta không?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân hấp háy: “Đối với loại chuyện này, người nhận từ nhìn thấy người nhân từ, người sáng suốt nhìn thấy sự khôn ngoan. Người có trái tim đen tối sẽ luôn áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác. Người có trái tim trong sáng luôn có thể nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan.”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Có lý”
Chiếc xe của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã đi xa nhưng Quý Thanh Bình và Tống Ngọc Tiên vẫn đang lôi kéo tại chỗ cũ.
Tống Ngọc Tiên tức giận hét: “Cậu thả tôi ra”
Quý Thanh Bình không chịu buông tay: “Tôi buông tay thì chị sẽ bỏ đi thì sao? Mấy hôm nay, để tránh mặt mẹ con tôi mà chị đã thay đổi chỗ ở. Liệu chị có bao giờ nghĩ rằng tôi và mẹ sẽ đến nhà họ Tổng để nhận lại chị không?”
Tổng Ngọc Tiên giận dữ run lên: “Vậy thì mấy người đi đi. Nếu mấy người đi rồi thì sau này mấy người đừng mơ sẽ lấy được chút lợi lộc gì từ tôi nữa.”
Để ổn định hai mẹ con này mà hai ngày trước cô ta đã đưa cho họ một khoản tiền.
Hơn nữa, để tránh mặt họ mà hai ngày qua cô ta ở khách sạn và thậm chí không về nhà.
Kết quả là hôm nay khi đang trên đường đi mua đồ thì cô ta đã bị Quý Thanh Bình đụng phải, đúng là xui xẻo.
Quý Thanh Bình thấy Tống Ngọc Tiên không bị đe dọa thì nhất thời hơi bối rối, anh ta không biết tiếp theo nên đe dọa Tống Ngọc Tiên như thế nào.
Anh ta đã nhận được tiền từ Tổng Ngọc Tiên và đã có được chút lợi lộc rồi nên đương nhiên anh ta không sẵn dễ dàng gì để lộ thân phận của Tống Ngọc Tiên.
Tuy nhiên, cũng không thể vì điều này mà không thể khống chế được Tổng Ngọc Tiên.
Nghĩ đến đây, anh ta sa sầm nét mặt: “Vậy thì chúng tôi sẽ đập vỡ bình để xem ai sợ ai. Chúng tôi nhận người thân, còn chị thì mất đi thân phận con gái nhà họ Tống. Đối với chúng tôi thì không mất mát gì vì dù sao gia đình chúng ta cũng không giàu có gì?
Tống Ngọc Tiên nghe thấy những lời lẽ ngang ngược của Quý Thanh Bình thì tức giận đến mức muốn đánh người.
Cô ta không thể thoát khỏi cánh tay của Quý Thanh Bình nên khi thấy có người đi qua, cô ta lập tức kêu lên: “Đánh người rồi. Tên lưu manh này đã đánh người, xin hãy giúp tôi.”
Những người qua đường nhìn thấy tình huống này thì ngay lập tức bước tới. Quý Thanh Bình sửng sốt một lúc và anh ta vô thức buông cánh tay của Tống Ngọc Tiên ra.
Kết quả là Tống Ngọc Tiên quay người bỏ đi.
Quý Thanh Bình nhanh chóng giải thích với những người qua đường: “Cô ta là chị gái của tôi và chúng tôi đang cãi nhau nên cô ta mới nói như vậy. Mấy người nhìn ngoại hình của chúng tôi thì biết là người một nhà rồi.”
Anh ta nói xong liền vội vàng đuổi theo Tống Ngọc Tiên.
Người qua đường lắc đầu không nói nên lời rồi họ lại quay lưng bước đi.
Quý Thanh Bình đuổi kịp Tống Ngọc Tiên và đi theo sát cô ta từng bước: “Thật sự chị không sợ chúng tôi để nhận người thân đúng không?”
Tổng Ngọc Tiên thản nhiên đáp: “Đúng vậy, cậu muốn dùng chuyện này để uy hiếp tôi cứu Quý Nhiên sao? Kiếp sau đi”
Quý Thanh Bình cau mày: “Tại sao chứ, loại chuyện này đối với chị không khó mà. Chị tư của tôi cũng không phải đã gây ra tội ác tày trời gì mà”
Tống Ngọc Tiên khẽ hừ một tiếng: “Cô ta không phạm tội ác tày trời nhưng có người không muốn để cho cô ta ra ngoài, xin cậu hãy thứ cho tôi bất lực”
Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa tiếp cận Tống Ngọc Tiên cũng vì thực sự rất tham lam tiền bạc nhưng điều quan trọng nhất là phải giải cứu Quý Nhiên.
Dù sao trong những năm qua, Quý Nhiên đã chu cấp rất nhiều tiền cho gia đình. Hơn nữa họ lại là chị em lớn lên bên nhau với bố mẹ từ nhỏ. Nếu gia đình tìm được cách thì thật sự không thể bỏ mặc cô ta được.
Khi Quý Thanh Bình nghe thấy những lời của Tống Ngọc Tiên thì vẻ mặt của anh ta lại thay đổi: “Chị thật sự không thể cứu được chị tư ra sao?”