Chương 1091: Quyết tâm phải chết
Mặc Ngôn trong lòng khó xử, anh ta thấy Sở Hạnh Từ không hề nương tay, biết rằng nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Giá trị vũ lực của Sở Hạnh Từ cũng tương đương mình, tiếp tục như vậy sẽ chỉ khiến đôi bên cùng bị thương, có khả năng anh ta còn không ngăn được Sở Hạnh Từ.
Nghĩ tới đây, đôi mắt anh ta trầm xuống. Lợi dụng khoảng trống trong lúc Sở Hạnh Từ đánh tới, Mặc Ngôn chịu một cú đấm từ Sở Hạnh Từ rồi đưa tay thẳng thừng đập Sở Hạnh Từ ngất!
Nhìn thân thể Sở Hạnh Từ mềm nhũn ngã xuống trên cỏ, Mặc Ngôn lúc này mới xoa nhẹ lồng ngực vừa mới bị đánh, trong lòng buồn rầu không thôi. Dù sao thì bây giờ đã ngăn được Sở Hạnh Từ phát điên, về phần Thẩm Đinh Nhiên...
Mặc Ngôn nhớ tới thái độ dứt khoát của Thẩm Đinh Nhiên, trong lòng cũng có sự khó chịu nói không nên lời. Hôm nay Thẩm Đinh Nhiên nhìn Sở Hạnh Từ, sợ là đã ôm quyết tâm phải chết rồi!
Bất kể thế nào giờ anh ta đã ngăn được Sở Hạnh Từ xảy ra chuyện, chỉ mong anh Mặc đừng trách mình.
Mặc Ngôn ngồi cạnh Sở Hạnh Từ đang bị đập ngất, nhìn con đường nhỏ khi tới đây với vẻ mặt có hơi nặng nề.
Lúc Mặc Tu Nhân xuống núi đã bảo Triệu Văn Vương tăng tốc đi tới chỗ này, Mặc Ngôn không đợi lâu Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã đến.
Bạch Cẩm Sương xuống xe, cùng Mặc Tu Nhân men theo con đường nhỏ cỏ dại xanh tươi đi tới. Khi cô nhìn thấy bên trên vách dốc chỉ còn lại Sở Hạnh Từ và Mặc Ngôn, sắc mặt thay đổi, hỏi Mặc Ngôn đang ngây người bên cạnh: “Thẩm Đinh Nhiên đâu?”
Mặc Ngôn lấy lại tinh thần, lập tức đứng dậy: “Cô Bạch, anh Mặc! Các người tới rồi!” Trong lòng Mặc Tu Nhân dâng lên một dự cảm không ổn, anh nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc Ngôn cúi đầu, cảm giác sâu sắc mình làm việc không thuận lợi, giọng nói của anh ta rất hổ thẹn: “Anh Mặc, do tôi không đủ năng lực, không thể ngăn cản cô Thẩm. Cô Thẩm... đã nhảy xuống từ chỗ này rồi, anh Sở phát điên muốn nhảy xuống theo nên tôi đã đập anh ta ngất!”
Bạch Cẩm Sương nghe lời này thì có hơi lảo đảo, không khỏi lùi về sau hai bước, giữ huyệt Thái Dương.
Mặc Tu Nhân nhanh chóng đỡ cô: “Em đừng lo quá, nghe Mặc Ngôn nói hết đi!”
Bạch Cẩm Sương trong lòng khó chịu như bị đá đè: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc Ngôn cúi đầu, mặt đầy sự tự trách: “Cô Thẩm nói, cô ấy đã sai, không nên yêu anh Sở. Nếu không như vậy thì anh Sở cũng sẽ không thể báo thù bố mẹ cô ấy trong đám cưới cô ấy. Vì vậy, nếu đã là lỗi của cô ấy, vậy thì để cô ấy kết thúc lỗi lầm này. Cô ấy nói xong thì nhảy xuống từ chỗ này, tôi căn bản không kịp ngăn cô ấy. Hôm nay cô ấy tới đây... e là đã ôm quyết tâm phải chết. Cô Bạch, xin lỗi!”
Bạch Cẩm Sương nghe Mặc Ngôn nói vậy, vẻ mặt kinh ngạc, có hơi hoảng sợ và đau khổ. Sao lại như vậy chứ!
Từ lúc bố mẹ Thẩm Đinh Nhiên có chuyện, cô đã làm hết sức muốn giúp đỡ Thẩm Đinh Nhiên, sợ cô ấy nghĩ không thông sẽ làm chuyện ngốc nghếch. Lại không ngờ... cuối cùng vẫn đi tới bước này sao?
Mặc Tu Nhân lo lắng nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương... em đừng buồn! Chuyện này... không phải tại em, em đã cố gắng hết sức rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhắm mắt, tâm trạng rất buồn, sao có thể không buồn đây!
Thật ra cô rất quý cô gái Thẩm Đinh Nhiên đó. Chưa nói tới tìm cảm cùng có giữa hai người, chỉ nói mấy ngày nay cô hết lần này tới lần khác giúp đỡ cho Thẩm Đinh Nhiên, cũng là vì để khiến cô ấy sau này sống tốt hơn!
Nhưng lại không ngờ được... cuối cùng cô ấy đã làm chuyện ngốc nghếch, dứt khoát như vậy, đặt một dấu chấm hết giữa cô ấy và Sở Hạnh Từ.
Mặc Ngôn không thể ngăn Thẩm Đinh Nhiên, trong lòng vốn đã tự trách, bây giờ thấy Bạch Cẩm Sương buồn như vậy, trong lòng anh ta càng buồn rầu khó chịu hơn.
Anh ta mấp máy môi, cúi đầu nhận lỗi: “Cô Bạch, cô đừng buồn, tại tôi làm việc không tốt, là lỗi của tôi!”
Bạch Cẩm Sương mở mắt nhìn anh ta một cái, khế lắc đầu: “Không trách anh, tôi nên nghĩ tới từ sớm! Anh phải người đi tìm Thẩm Đinh Nhiên chưa?”
Cho dù sống hay chết, cứ phải tìm được người trước đã!
Mặc Ngôn gật đầu: “Ngay khi cô Thẩm nhảy xuống, tôi đã phải người xuống tìm cô ấy rồi!”
Nói tới đây, Mặc Ngôn không khỏi mong ngóng trong lòng: “Có khả năng cô Thẩm... vẫn còn sống. Nếu tôi không phán đoán nhầm, có lẽ phía dưới gọi là một đoạn vùng nước của sông lớn, nhưng đoạn nước này chảy có hơi xiết, tôi đã phải người đi xuống hạ du tìm người rồi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, đưa tay đỡ trán: “Tôi biết rồi! Các người tiếp tục tìm người đi!”
Cô nói xong, quay người nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh đỡ em đi xuống xe ngồi một lúc nhé!”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương sắc mặt tái nhợt, quả thực đã chịu cú sốc không nhẹ. Anh gật đầu, nhìn thoáng qua Mặc Ngôn, trầm giọng nói: “Cõng Sở Hạnh Từ xuống, khi nào anh ta tỉnh lại thì gọi tôi, đừng để anh ta phát điên!”
Mặc Ngôn nhanh chóng gật đầu, xoay người cõng Sở Hạnh Từ.
Mặc Tu Nhân vốn định đỡ Bạch Cẩm Sương, nhưng thấy cô sắc mặt rất khó coi, thêm vào đó nhìn con đường nhỏ đầy cỏ dại thì ánh mắt anh trầm xuống, dứt khoát xoay người bế ngang Bạch Cẩm Sương lên.
Vẻ mặt đang tái nhợt Bạch Cẩm Sương đã chuyển sang khẩn trương, cô đưa tay tóm quần áo của Mặc Tu Nhân: “Anh làm gì thế?” Mặc Tu Nhân nhìn cô, vẻ mặt có hơi lo lắng: “Anh ôm em đi xuống!” Bạch Cẩm Sương mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của anh, cuối cùng cô vẫn im lặng.
Mặc Tu Nhân bế Bạch Cẩm Sương đi xuống, đặt người vào trong xe, bảo Triệu Văn Vương đi xem Sở Hạnh Từ, lúc này anh mới nghiêm túc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, anh biết em rất buồn. Nhưng chuyện đã tới nước này chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức tìm Thẩm Đinh Nhiên thôi, đừng tự làm khó mình, được không?”
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, có hơi xót xa nhắm mắt: “Anh nói xem, nếu chúng ta tới sớm hơn liệu có thể ngăn cô ấy không?”
Mặc Tu Nhân bất lực thở dài.
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương hơi ướt: “Bây giờ nghĩ kỹ lại, có lẽ quyết định cô ấy làm hôm nay không phải không có chút liên quan nào với lời nói với em trong bệnh viện trước đó. Lúc đó em đã kích động cô ấy, còn cả chuyện tang lễ của bố mẹ cô ấy, vả cả cục diện hỗn loạn nhà họ Thẩm cần cô ấy xử lý. Có thể khi đó cô ấy đã không còn sức sống tiếp nữa, nghe những lời em nói mới miễn cưỡng chịu đựng đau khổ mà đứng lên. Cho tới khi xử lý xong mọi việc, giải quyết xong những chuyện đó, thì cô ấy...
Bạch Cẩm Sương đang nói, những giọt nước mắt trong suốt lách tách rơi trên mu bàn tay, cô không nhịn được đưa tay lau đi.
Cô rõ ràng muốn giúp Thẩm Đinh Nhiên, người con gái đó khiến người ta đau lòng như thế, nhưng vì sao cuối cùng lại thành kết cục thế này?
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương khóc thì cảm giác trái tim mình cũng sắp vỡ tan. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, bất lực đưa tay lau nước giúp cô: “Ngốc à, đừng khóc nữa. Chuyện này không phải tại em. Anh nghĩ, hôm nay Thẩm Đinh Nhiên dứt khoát như vậy có lẽ đã muốn làm vậy từ lâu, cho nên đây không phải chuyện anh và em có thể ngăn cản được. Em đã giúp cô ấy rất nhiều rồi, anh biết em thấy cô ấy đáng thương, nhưng mọi chuyện không phải do em gây ra, em đã cố hết sức rồi!”
Bạch Cẩm Sương tựa vào lòng Mặc Tu Nhân, không nhịn được đưa tay lau nước mắt: "Em biết, anh không cần an ủi em. Thật ra em cũng có thể nghĩ thông suốt, chỉ là trong lòng em rất buồn khi thấy kết cục này của cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương vừa nói dứt lời, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa kính xe. Mặc Tu Nhân nhíu mảy mở cửa xe, thấy Mặc Ngôn đang đứng cạnh xe.
Anh trầm giọng: “Anh sao vậy?"
Giọng nói của Mặc Ngôn có hơi khó xử: “Anh Mặc, tôi phát hiện một vài đồ vật trong xe của Sở Hạnh Từ!” Con ngươi Mặc Tu Nhân trầm xuống: “Cái gì?”