Chương 1068: Không thèm đếm xỉa
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân đùa cợt: “Chẳng lẽ cảnh sát không nói cho các ông biết Tần Minh Lệ chết thế nào? Tôi khuyên các ông trước khi tìm phiền phức, hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện rõ ràng trước một chút, các ông đã tìm tới cửa, vậy tôi cũng đúng lúc nói cho các ông biết, Tần Minh Lệ và Lục Thành Ngôn hợp mưu muốn đưa Tần Minh Xuân vào chỗ chết, cuối cùng mua dây buộc mình, tự ăn trái đẳng, các ông không trách được người ngoài, nếu như các ông tiếp tục náo loạn, tiếp tục nói xấu, vậy tôi cũng không để ý mà đưa các ông vào tù ngồi đâu!”
Nghe tới hai chữ ngồi tù, sắc mặt Tần Quốc Phú lập tức thay đổi.
Ông ta không nhịn được kéo Trương Quế Hoa một cái, kết quả vẻ mặt Trương Quế Hoa tràn đầy tức giận và không sợ hãi: “Ông sợ cái gì, tốt xấu gì ông cũng ngồi tù một lần rồi, chẳng lẽ còn sợ ngồi lần nữa, Tần Minh Xuân hại chết Minh Lệ, ông chẳng lẽ định như vậy không tính toán?”
Tần Quốc Phú ngượng ngùng há to miệng, không lên tiếng, ông ta thật sự sợ ngồi tù, dù sao lúc trước ông ta... bị người ta... Ông ta nhắm mắt lại, quả thực không dám nghĩ những chuyện đó.
Nhưng con gái chết rồi, vợ cũng không buông tha, bọn họ lại không quyền không thể, chỉ có thể đến tìm người nhà họ Tần náo loạn.
Đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên vẻ đùa cợt, dựa theo thái độ này của Trương Quế Hoa, bà ta là không thèm đếm xỉa, mặc kệ nguyên nhân Tần Minh Lệ chết thế nào, bà ta đều tính ỷ lại vào Tần Minh Xuân rồi.
Mặc Tu Nhân cười lạnh: “Ồ, vậy các người muốn làm gì?"
Trương Quế Hoa không ngờ Mặc Tu Nhân hỏi như vậy, bà ta giật mình: “Rất đơn giản, Minh Lệ chết rồi, chỉ muốn các anh đền bù mạng người, chúng tôi... chúng tôi sẽ không tìm nhà họ Tần gây phiền phức nữa.”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân càng chế giễu: “Vậy các người cảm thấy… cho tiền bao nhiêu là thích hợp?” Trương Quế Hoa thế nào cũng không ngờ tới, bà ta chỉ nói một câu hung ác, uy hiếp nhà họ Tần chỉ cần không sợ thanh danh ô uế đường cái, cũng không cần động đến bọn họ.
Kết quả Mặc Tu Nhân thế mà trực tiếp hỏi bà ta muốn làm gì? Thậm chí... bà ta nhắc đến cái giá của một mạng người, Mặc Tu Nhân thế mà trực tiếp hỏi giá tiền.
Trong lòng Trương Quế Hoa có chút may mắn, nếu nói như vậy, vậy bà ta không đòi một cái giá tốt thì bà ta không phải Trương Quế Hoa.
Dù sao bà ta rất yêu con gái, nhưng con gái chết rồi, bà ta cũng hết cách.
Dòng dõi hai vợ chồng bà ta và Tần Quốc Phú đơn bạc, đời này chỉ có đứa con gái Tần Minh Lệ này, ngay cả muốn con trai, nhiều năm như vậy cũng không thể thực hiện nguyện vọng.
Con chết rồi, vợ chồng bọn họ đau lòng khổ sở, nhưng nửa đời sau của họ cũng phải sống mà.
Mặc dù cảnh sát nói Tần Minh Lệ chết chưa hết tội, nhưng bà ta và Tần Quốc Phú vẫn tìm tới nhà họ Tần. Trương Quế Hoa nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt trào phúng của Mặc Tu Nhân, trong lòng có hơi thấp thỏm: “Không nhiều... Anh cho chúng tôi... cho chúng tôi ba trăm triệu nhân dân tệ là được, trước đó Minh Xuân hứa với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi rời khỏi thành phố Trà Giang thì sẽ cho chúng tôi sáu triệu, bây giờ... Minh Lệ không còn, hai vợ chồng chúng tôi rời khỏi, nhà họ Tần các anh bù cho chúng tôi bốn triệu nữa là được.
Mặc Tu Nhân cười: “Nếu như tôi không cho thì sao?”
Trương Quế Hoa nghe lời này của Mặc Tu Nhân, sắc mặt nháy mắt thay đổi: “Nếu các anh không cho, vậy chúng tôi cũng không thèm đếm xỉa, cùng lắm cá chết lưới rách, để mọi người biết nhà họ Tần các anh là ai, xem các anh sau này còn mặt mũi nào sống ở thành phố Trà Giang”
Mặc Tu Nhân giống như cười mà không phải cười, đáy mắt loé lên tia sắc bén và nguy hiểm: “Nhà họ Tần chúng tôi là ai?”
Trong lòng Trương Quế Hoa có hơi khiếp sợ, nhưng nghĩ đến sau này không có tiền, còn phải cùng chồng trở về thôn Đại Loan trải qua thời gian cực khổ, lá gan của bà ta ngay lập tức lớn lên không ít.
Bà ta kiên trì nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, cố ý hung dữ nói: “Để mọi người biết Tần Minh Xuân chính một tội phạm giết người, anh cảm thấy thế nào?”
Con mắt Mặc Tu Nhân nguy hiểm híp lại: “Bà cảm thấy sẽ có người tin sao?”
Trương Quế Hoa cắn răng: “Không có lửa làm sao có khói, chắc chắn sẽ có người tin, không phải sao?” Mặc Tu Nhân tỏ ra hơi sợ hãi, Triệu Văn Vương biết đây là điềm bảo anh nổi giận, muốn chơi chết người, không khỏi mặc niệm năm giây cho Trương Quế Hoa.
Giọng nói Mặc Tu Nhân trở nên âm u đáng sợ: “Bà đây là đang uy hiếp tôi?"
Triệu Văn Vương biết đã giao hàng, kết quả Trương Quế Hoa còn không sợ nâng cằm trừng mắt Mặc Tu Nhân: “Tôi uy hiếp anh thì sao? Trừ khi anh không kiêng dè Tần Minh Xuân, không kiêng dè thanh danh của nhà họ Tần, tôi lại nhớ nhà các anh còn định giao công ty cho Tần Minh Xuân quản lý, các anh không sợ bởi vì việc này mà giá cổ phiếu công tỷ rớt xuống sao?”
Trương Quế Hoa tới thành phố Trà Giang, nghe một số tin tức và một số chuyện mà Tần Minh Lệ thường nói, có thể coi là đã có chút tiến bộ.
Bà ta còn biết nhà họ Tần khẳng định sẽ quan tâm giá cổ phiếu của tập đoàn Tần thị.
Mặc Tu Nhân cười: “Được, tôi bị bà uy hiếp được rồi, bà chớ nói lung tung, tôi sai người g tiền cho bà.”
Triệu Văn Vương có hơi mơ hồ, tổng giám đốc Mặc đây là đang diễn vở kịch gì vậy? Ngay sau đó, anh ta lập tức nghe được lời Mặc Tu
Nhân nói: “Triệu Văn Vương, g tiền cho bọn họ!” Triệu Văn Vương trợn tròn mắt: “G tiền?”
Mặc Tu Nhân nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, đưa ba trăm triệu, dù sao tôi bị uy hiếp, cậu không nghe thấy sao?”
Triệu Văn Vương chật vật nuốt ngụm nước bọt: “Được!” Mặc Tu Nhân nhìn về phía Trương Quế Hoa: “Nói số thẻ đi!”
Trương Quế Hoa không ngờ uy hiếp Mặc Tu Nhân dễ như vậy, trong lòng bà ta đã hối hận, sớm biết bà ta sẽ đòi nhiều một chút.
Chỉ chẳng qua Mặc Tu Nhân cũng không phải quả hồng mềm, bây giờ bà ta nếu dám tăng giá nữa, lỡ như Mặc Tu Nhân trở mặt thì sao.
Nói đến, lần này Trương Quế Hoa cò tính thấy được thì thu tay.
Chỉ tiếc bà ta không biết Mặc Tu Nhân đã chán ghét mọi nhà bọn hắn cực điểm.
Trong lòng anh vốn đang ghi hận chuyện của Sở Tuấn
Thịnh, kết quả hai vợ chồng Trương Quế Hoa còn dây vào. Trương Quế Hoa cuống quít lấy một tấm thẻ từ trong túi ra: “Quẹt thẻ này là được.
Triệu Văn Vương liếc nhìn Mặc Tu Nhân, dựa theo lời dặn dò của anh làm việc, rất nhanh đã gửi tiền qua.
Tiền vừa mới vào sổ sách, Trương Quế Hoa đã kích động nhìn điện thoại: “Qua rồi!”
Bà ta nhìn một chuỗi số không trong thẻ ngân hàng kia, con mắt cũng đỏ lên, bà ta rốt cuộc cũng trở thành kẻ có tiền!
Chỉ chẳng qua bà ta mơ mộng chưa được bao lâu, bà ta nghe thấy Mặc Tu Nhân nói với Triệu Văn Vương: “Triệu Văn Vương, báo cảnh sát!”
Hai vợ chồng Trương Quế Hoa và Tần Quốc Phú sửng sốt.
Triệu Văn Vương khẽ giật mình, đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân lấy điện thoại trong túi ra, chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi tôi đã thu âm lại, bên đó của bà cũng có ghi chép chuyển khoản, chứng cứ đầy đủ, vợ chồng Tần Quốc Phú lừa gạt tôi ba trăm triệu, chúng tôi báo cảnh sát xử lý!”
Trương Quế Hoa đánh chết cũng không ngờ tới Mặc Tu Nhân thế mà sẽ làm như vậy.
Bà ta lập tức nóng nảy: “Sao anh có thể báo cảnh sát? Đây rõ ràng là anh tự nguyện cho tôi!”
Mặc Tu Nhân giống như cười mà không cười nói: “Ồ, tự nguyện, vậy bà muốn nghe thử đối thoại vừa rồi của chúng ta không? Xem thử tôi rốt cuộc tôi bất đắc dĩ bị ép, bị các người uy hiếp mới cho tiền hay cam tâm tình nguyện cho tiền?”
Sắc mặt Tần Quốc Phú thay đổi: “Ngài Mặc, anh bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi không phải cố ý, bà xã tôi... bà ấy... bà ấy cũng tức giận quá mức bởi vì con gái chết, anh đừng như vậy!”
Ông ta thật không muốn vào tù nữa.
Giọng điệu Mặc Tu Nhân lạnh nhạt: “Những lời này các người để lại nói với cảnh sát đi!”