Xanh mượt Gương mặt Vân Yến trắng xanh, cô ấy ấm ức nghiêm mặt, thở hổn hển nói: “Tôi không có ôm bắp đùi, tôi sớm đã biết cô ấy, cô ấy chắc chắn khác với loại người như mấy người!”
Đáng tiếc căn bản không ai nghe cô ấy nói, tất cả đều bị lời nói của Phùng Hoàng Hân thuyết phục.
“Đừng để ý tới cô ta, cô ta là trợ lý của Bạch Cẩm Sương, đương nhiên là nói chuyện giúp Bạch Cẩm Sương rồi, dù sao tôi mà có bản lĩnh thiết kế như cô ta, tôi tặng em gái mấy bức có là gì, đâu đến mức bức em gái đến mức này, đúng là táng tận lương tâm!”
“Hơn nữa mọi người không phát hiện ra sao? Cô ta tới nơi nào, nơi đó sẽ xảy ra chuyện này.
Trang sức đá quý Hải Thiên không phải vì cô ta, bây giờ thanh danh mất sạch, kiện cáo quấn thân sao? Không nghĩ tới cô ta mới tới trang sức đá quý Hoàng Thụy, lại xảy ra chuyện như thết”
“Chậc chậc, đúng là đồ sao chổi!”
“Các người nói linh tinh!”
Vân Yến tức tới mức toàn thân đều đang run rẩy.
Đám người này đứng đây nói chuyện không đau thắt lưng, không phải thiết kế của bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ hào phóng.
Phùng Hoàng Hân khinh bỉ nhìn thoáng qua Vân Yến, châm chọc khóe miệng giật giật.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương khó coi, đi qua kéo Vân Yến: “Đừng cãi nhau với bọn họ, cãi nhau thắng cũng không có bất cứ ý nghĩa gì!”
Cô vừa dứt lời, lập tức nhìn về phía mọi người: “Các cô đừng vội đứng về một bên quá sớm, còn chưa tới thời khắc cuối cùng, đứng thành hàng quá sớm, cẩn thận bị vả mặt đấy!”
Bạch Cẩm Sương dứt lời, lập tức kéo Vân Yến đi ra ngoài.
Đôi mắt Vân Yến hồng như mắt con thỏ nhỏ.
Cô ấy đi theo Bạch Cẩm Sương tiến vào thang máy, đỏ mắt giải thích: “Cẩm Sương, rất xin lỗi!”
Bạch Cẩm Sương thản nhiên nhìn cô ấy một cái: “Cô xin lỗi cái gì, cô không có lỗi với tôi!”
Vân Yến cắn môi: “Tôi không nên cãi nhau với bọn họ, chọc cô phiên lòng!”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ thở dài: “Không phải chọc tôi phiền lòng, là cãi thẳng bọn họ không có bất cứ ý nghĩa gì, nhưng mà cho dù thể nào, vẫn phải cảm ơn cô đã nói chuyện giúp tôi!”
Vân Yến liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, bộ dạng tội nghiệp: “Cẩm Sương, tôi...
Hai năm trước tôi đã biết cô, tôi biết cô sắp tới trang sức đá quý Hoàng Thụy, xế chiêu hôm qua mới đến đăng ký, tôi thật sự rất thích bản thiết kế của cô hai năm trước!”
Bạch Cẩm Sương cười tự giểu: “Đáng tiếc, sau này tôi không vẽ bản thiết kế khác rồi!”
“Không phải là vì Bạch Linh Lan lấy trộm tác phẩm của cô sao?”
Vân Yến tràn ngập căm phẫn nói.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương phức tạp nhìn cô ấy: “Đó cũng là vì lúc ấy tôi tự nguyện cho cô ta, không trách được bất cứ kẻ nào!”
Vân Yến há miệng thở dốc, không nói chuyện.
Bạch Cẩm Sương đi ra khỏi thang máy: “Đi thôi, đúng lúc là giữa trưa, tôi mời cô ăn cơm, sau
- -----------------