Đã có kết quả kiểm tra của Lâm Kim Thư, quả nhiên là xuất huyết dạ dày. Bác sĩ làm sơ cứu cầm máu cho cô, chờ chuyển vào phòng bệnh bình thường, lúc này Bạch Cẩm Sương mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Hạo Đông im lặng đứng ngoài phòng bệnh, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Lúc trước khi Bạch Cẩm Sương gặp anh ta, lần nào cũng là bộ dạng cười đùa tí tửng cà lơ phất phơ, đây là lần đầu tiên thấy anh ta âm u dọa người như vậy.
Trải qua việc lần này, Bạch Cấm Sương nhìn ra được Cảnh Hạo Đông cũng không hoàn toàn giống như là lời đồn. Cô nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông, vẻ mặt thản nhiên: “Anh Cảnh, anh không vào xem Lâm Kim Thư thế nào à?”
Không biết Cảnh Hạo Đông nghĩ đến cái gì, đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng: “Có lẽ bây giờ cô ấy không muốn nhìn thấy tôi đâu, chỉ cần cô ấy không sao là tốt rồi."
Lâm Kim Thư bị tổn thương tình cảm, anh ta là một người theo đuổi, nhỡ đâu khi Lâm Kim Thư nhìn thấy anh ta sẽ nghĩ đến một số chuyện không vui. Không bằng anh ta cứ im lặng, ở bên ngoài với cô ấy.
Bạch Cẩm Sương không nghĩ rằng Cảnh Hạo Đông còn cẩn thận như vậy, sắc mặt của cô hơi đổi: "Anh Cảnh, lần này cảm ơn anh đã đưa Lâm Kim Thư đến bệnh viện, anh đừng quá lo lắng, bây giờ Lâm Kim Thư không sao rồi."
Cảnh Hạo Đông nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, khẽ gật đầu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô nói xem, lần này cô ấy thật sự buông bỏ Lâm Thanh Tuấn à?"
Bạch Cẩm Sương giật mình, vẻ mặt hơi hoảng hốt, giọng điệu lạnh lùng: "Suýt chút nữa đã chết một lần rồi còn không buông bỏ, muốn đợi chết thêm lần nữa à?"
Đôi mắt Cảnh Hạo Đông lấp lánh, ánh mắt lóe lên sự tàn độc, vẻ mặt có chút không đứng đản: "Cô nói cũng đúng."
Tê Bạch Mai làm xong thủ tục nhập viện, lên tầng thì thấy Bạch Cẩm Sương và Cảnh Hạo Đông, hai người như hai thần giữ cửa đứng canh giữ ở đó.
Đợi Lâm Kim Thư an toàn, lúc này cô ta mới nói đầu đuôi mọi chuyện đã nghe được ở phòng vệ sinh cho Bạch Cẩm Sương và Cảnh Hạo Đông một lân: "Tôi nghĩ rằng có lẽ lúc đấy Lâm Kim Thư cũng nghe được, sở dĩ Vân Dương ra tay chỉ muốn dọa Lâm Kim Thư một chút, để cô ấy biết điều một chút, ngậm miệng lại. Dù sao kế hoạch của cô ta cũng là thủ đoạn giết người."
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương có chút u ám: "Giữa tôi và Vân Dương không có thù oán sâu nặng lớn như vậy mới phải chứ?”
Vậy mà muốn giết chết cô, còn dùng mánh khóe thâm độc không sẽ bị phát hiện như vậy. Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông trầm xuống: "Cô nói là, mấy người đó bàn kế hoạch ở phòng vệ sinh, muốn trong lúc xây dựng tập đoàn Hoàng Thụy ra tay với Bạch Cẩm Sương?"
Tê Bạch Mai nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, tôi nghe không sót chữ nào, rất rõ ràng, may mắn tôi nghe thấy, nếu không người bình thường ai có thể nghĩ đến loại biện pháp xử lý ác độc này?"
Khuôn mặt Cảnh Hạo Đông mang vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Nhà thiết kế Bạch, dạo này cô phải cẩn thận một chút, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, sau khi về tôi sẽ tự mình nói cho Mặc Tu Nhân biết."
Việc này nhất định phải điều tra đến cùng, mục đích của Vân Dương là cái gì, tại sao phải đẩy Bạch Cấm Sương vào chỗ chết. Như Bạch Cẩm Sương nói, cô và Vân Dương nhẽ ra phải không có thù oán sâu nặng gì.
Bạch Cẩm Sương nghiêm mặt, sắc mặt âm u, không nói một lời. Chỉ cần không giết chết cô, chắc chắn sẽ chỉ làm cô càng thêm mạnh mã. Lần này Lâm Kim Thư phải chịu tội, nói cái gì cô cũng sẽ không bỏ qua người phụ nữ Vân Dương kia.
Bạch Cấm Sương nghĩ một lúc, mở điện thoại, lấy đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa cô và Thượng Vân Dương ra, trực tiếp gửi cho Lâm Thanh Tuấn nghe. Dù sao Lâm Thanh Tuấn đã biết Lâm Kim Thư thích anh ta, trong bản ghi âm này liên quan tới chuyện Lâm Kim Thư thích Lâm Thanh Tuấn không còn uy hiếp được cô ấy. Cũng nên để Lâm Thanh Tuấn mở to mắt nhìn, người phụ nữ thích anh ta rốt cuộc là loại người như thế nào.
Lâm Thanh Tuấn nhận được bản ghi âm không bao lâu, Bạch Cẩm Sương đã nhận được tin nhắn của anh ta.
Lâm Thanh Tuấn: [Cẩm Sương, chuyện của Lâm Kim Thư là lỗi của tôi, tôi đã báo cho giám đốc Mặc vê chuyện đánh nhau ở công ty của Thượng Vân Dương, tôi sẽ cho cô ấy một câu trả lời hợp lý, sẽ không để cho cô ấy phải chịu tổn thương vô cớ. ]
Bạch Cẩm Sương: [Không cần câu trả lời của anh, tôi đã nhờ bệnh viện cho một bản báo cáo thương tích rồi, nói với Thượng Vân Dương, chúng ta gặp nhau ở tòa án. ]
Lâm Thanh Tuấn: [Cấm Sương, tôi có lỗi với Lâm Kim Thư.]
Bạch Cấm Sương nhìn thoáng qua tin nhắn, tức giận cất điện thoại.
Lâm Kim Thư đã bị thương thành như vậy, không phải một câu xin lỗi có thể nói rõ ràng. Có lẽ việc này không phải Lâm Thanh Tuấn sai, thế nhưng Lâm Thanh Tuấn cũng không phải hoàn toàn đúng. Rốt cuộc anh ta có biết tình cảm của Lâm Kim Thư không, dùng tâm lí như thế nào để đối mặt với tình cảm của Lâm Kim Thư, những việc này đều đáng truy hỏi đến cùng.
Bi kịch yêu đơn phương của Lâm Kim Thư khiến tình yêu đơn phương vừa bắt đầu của Bạch Cẩm Sương đã đóng băng dừng lại.
Điện thoại trong túi của Bạch Cẩm Sương vang lên hai tiếng, có lẽ là tin nhắn Zalo. Bạch Cẩm Sương tưởng rằng Lâm Thanh Tuấn gửi, nhìn cũng không nhìn, đưa tay vào túi nhấn nút tắt máy.
Tê Bạch Mai nhíu mày, chỉ vào điện thoại trong túi: 'Không nhìn à?"
Bạch Cấm Sương lắc đầu, nhìn Tê Bạch Mai và Cảnh Hạo Đông: "Bạch Mai, cậu đi về trước đi, có chuyện gì tớ sẽ liên lạc lại với cậu."
Tê Bạch Mai nhẹ gật đầu: "Được, không thành vấn đề."
Cảnh Hạo Đông có chút nhíu mày.
Bạch Cẩm Sương tiếp tục nói: "Tôi muốn đi vào nhìn Lâm Kim Thư, Anh Cảnh có muốn vào cùng không?”
Cảnh Hạo Đông lắc đầu: "Tôi lên sân thượng hút điếu thuốc, cô cứ vào nhìn cô ấy đi."
Cùng thời gian đó, dưới tầng của Trang sức đá quý Hoàng Thụy. Mặc Tu Nhân không gọi được điện thoại cho Bạch Cẩm Sương, nghiêm túc lái xe về phía bệnh viện. Anh nghe được chuyện đánh nhau của Thượng Vân Dương, biết Lâm Kim Thư đi bệnh viện, Bạch Cẩm Sương lúc ấy cũng ở chỗ đó. Tình huống cụ thể thế nào anh đã hỏi Lâm Thanh Tuấn, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm. Thêm nữa, còn không gọi được cho Bạch Cẩm Sương làm trong lòng của anh cũng không yên tâm.
Kết quả, xe của anh vừa đi ra khỏi bãi đỗ xe. Đột nhiên, có bóng người trực tiếp lao tới, ngăn trước xe của anh, anh suýt nữa đã lái xe đâm vào. Mặc Tu Nhân đột ngột phanh xe, cơ thể lắc lư mạnh, đối phương lảo đảo lùi về sau hai bước, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Mặc Tu Nhân nhanh chóng mở dây an toàn xuống xe, lúc này anh mới thấy rõ, người ngăn trước xe anh không phải ai khác, mà là người anh vừa hủy bỏ hợp đồng quảng cáo, Quý Nhiên. Quý Nhiên thấy Mặc Tu Nhân xuống xe, trực tiếp đứng dậy.
Bởi vì đang trên đường cái, cô ta sợ bị người khác nhận ra nên đeo khẩu trang đội mũ, cú ngã vừa nãy làm lòng bàn tay bị rách da, nhìn có chút thảm hại. Sắc mặt Mặc Tu Nhân u ám: "Đầu óc cô có vấn đề à? Ai bảo cô chạy tới trước xe tôi cho tôi đâm?"
Giọng nói của Quý Nhiên mềm mại, cô ta cúi đầu, vẻ mặt như vừa làm sai chuyện: "Thật xin lỗi anh Mặc, tôi không cố ý, chỉ vì tôi không gặp được anh nên mới phải sử dụng kế này, tôi có lời muốn nói với anh."
Trên khuôn mặt u ám của Mặc Tu Nhân hiện lên vẻ bị làm phiền: "Tôi rất bận, không có thời gian để lãng phí với cô."
Quý Nhiên mím môi, đáng thương anh, vẻ mặt khẩn trương: "Tôi không cần thời gian quá dài, tôi chỉ giải thích hai câu là được, tôi có thể ngồi trên xe của anh, nói xong anh thả tôi xuống là được, sẽ không làm lãng quá nhiều thời gian của anh"
Mặc Tu Nhân nhíu mày: "Lên xe đi.”
Quý Nhiên trực tiếp đứng cản trước xe anh, nếu anh không chú ý, chỉ sợ cô ta đã thành hôn ma dưới tay của anh. Đến lúc đó không chừng lại xảy ra chuyện gì. Nếu anh không cho cô ta cơ hội nói rõ ràng, không biết người phụ nữ này có thể làm ra chuyện gì đâu.
Mặc Tu Nhân lên xe, thấy Quý Nhiên nhanh chóng kéo cửa xe ra ngồi lên vị trí lái phụ. Lúc đầu anh muốn ngăn cản, kết quả Quý Nhiên đã thắt chặt dây an toàn, khuôn mặt vô tội nhìn anh, vẻ mặt cẩn thận: "Anh Mặc, sao vậy? Tôi đã làm sai chuyện gì à?"