Triệu Văn Vương gật đầu: “Xe của cô Bạch đậu ở chỗ khuất tầm nhìn của người theo dõi, trong bãi đậu xe đã đổi biển số, cho nên...người bảo vệ cô Bạch đã đi theo nhầm xe!"
Mặc Tu Nhân nhắm mắt: “Xem ra chuyện này rắc rối hơn tôi tưởng, cậu tiếp tục điều tra đi, điều tra cho rõ chuyện này giúp tôi!” Triệu Văn Vương gật đầu: “Tôi đang nhờ người truy tìm người phụ nữ đã lái xe đi, nhưng về phía cô Bạch, về tin tức của cậu bé mập mạp Lý Thành Văn kia, chúng ta vẫn có thể giấu giếm, nhưng...chuyện lần này bị đổi biển số xe, chúng ta có nên nói cho Bạch Cẩm Sương không?”
Mặc Tu Nhân trầm ngâm: “Chuyện này tôi sẽ nói với cô ấy!"
Mặc Tu Nhân tắt điện thoại, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt có chút ảm đạm, nếu như phát hiện người nào sau lưng làm chuyện này, anh nhất định sẽ không nhân từ
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, ánh mắt tĩnh lại, anh tự hỏi ai đã làm chuyện này, nhưng không lâu sau, cánh cửa phòng siêu âm B được mở ra.
Mặc Tu Nhân lập tức nhìn về phía Bạch Cầm Sương với vẻ mặt lo lắng: “Thế nào rồi?”
Bạch Cẩm Sương nở nụ cười: “Rất tốt!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Rất tốt?”
Mặc Tu Nhân khó hiểu, Bạch Cẩm Sương vừa cười vừa cầm hình ảnh siêu âm,đi về hướng Mặc Tu Nhân: “Vừa rồi bác sĩ nói, em mang thai đội, chuyện tốt nhân hai, không phải là rất tốt sao?”
Mặc Tu Nhân ngẩn ra, con mắt cũng sang lên: “Thật vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương cầm hình ảnh siêu âm cho Mặc Tu Nhân xem: “Anh xem, bác sĩ nói với em, đây là một phôi thai nho nhỏ, cái này cũng là...
Bạch Cẩm Sương nhìn hình ảnh siêu âm rồi nở nụ cười. Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm vào hai phôi thai nhỏ trên hình siêu âm, đôi mắt anh trở nên dịu dàng, đây là đứa con của anh và Cẩm Sương, là kết tinh của tình yêu của họ, em trai và em gái của Bông Vải
Mặc Tu Nhân duỗi tay ôm lấy Bạch Cẩm Sương: “Đi chúng ta đi hỏi bác sĩ một chút, coi có phải làm những xét nghiệm khác không, chúng ta phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật chu đáo!”
Bạch Cẩm Sương cười gật đầu, theo bản năng đưa tay ôm bụng: “Con yêu, con nhìn bố con xem, bây giờ chưa có gì mà đã bắt đầu bất công, trong lòng chỉ muốn chăm sóc cho hai đứa thôi!”
Bạch Cẩm Sương chỉ là nói giỡn, nhưng Mặc Tu Nhân nghe cô nói như vậy, anh tức giận lắc đầu: “Em đó, chẳng lẽ em không biết, anh là vì em, mới yêu hai đứa nhỏ nhiều hơn sao?”
Bạch Cẩm Sương cười: “Em biết, em chỉ nói vậy thôi!”
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ cười: “Được rồi, em vui là được! Nhưng mà em mang thai rồi, sau này phải chú ý một chút!”
Bạch Cẩm Sương nở nụ cười: “Em biết rồi mà! Anh đừng lải nhải nữa!”
Mặc Tu Nhân tức giận lắc đầu.
Họ vừa bước vào phòng bác sĩ, thì từ trong góc, một bóng dáng quen thuộc bước ra.
Người đó không phải ai khác mà chính là vợ của Lý Thành Chí, ngày đó, khi một nhà ba người Lý Thành Chí tới tập đoàn Tần thị, cô ta cùng Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, cũng coi như là từng gặp mặt một lần.
Cô ta cũng đã biết hôm nay chồng mình đi làm cái gì!
Không ngờ con người chết tiệt kia không chết mà chồng cô ta không rõ sống chết được đưa đến bệnh viện này.
Cô ta nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm về phía phòng bác sĩ, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương đến bác sĩ đã khám cho Bạch Cẩm Sương trước đó, bác sĩ xem hình ảnh siêu âm và nói em bé vẫn ổn, sau đó dặn Bạch Cẩm Sương dưỡng thai thật tốt là được.
Mặc dù hôm nay đã trải qua một chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng sự xuất hiện của hai đứa trẻ này đã mang đến cho Bạch Cẩm Sương một điều bất ngờ chưa từng có, bây giờ chuyện đó không thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Bạch Cẩm Sương nữa.
Lúc Mặc Tu Nhân lái xe đưa Bạch Cẩm Sương về nhà.
Nghĩ đến mạnh mối của việc hôm nay, anh không nhịn được hỏi Bạch Cẩm Sương: “Chiều nay là dì Đỗ gọi điện thoại, kêu em đi qua biệt thự của nhà họ Tống sao?”
Bạch Cẩm Sương ngơ ra, cô lắc đầu: "Không phải, làm sao vậy?”
Vừa lúc đèn đỏ, Mặc Tu Nhân nhìn qua Bạch Cẩm Sương, lúc này trời đã tối, một nửa khuôn mặt anh bị che khuất trong bóng tối vì xe, nửa khuôn mặt còn lại bị ảnh đèn chiếu vào, có chút u ám: “Vậy là ai gọi điện thoại cho em?"
Bạch Cẩm Sương không biết Mặc Tu Nhân hỏi chuyện này làm cái gì, nhưng cô vẫn nói thật: “Cô ta nói cô ta là người giúp việc ở trong biệt thự của nhà họ Tống!”
Mắt Mặc Tu Nhân sáng lên: “Vậy em thử gọi điện, hỏi xem người giúp việc còn ở đó không!”
Bạch Cẩm Sương là người thông minh, nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, lập tức ý thức được có gì đó không đúng: “Ý của anh là người giúp việc đó có vấn đề sao?”
Mặc Tu Nhân không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ nói: “Em thử gọi điện cho nhà họ Tống đi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Được, để em gọi hỏi, tiện thể nói chuyện với mẹ một chút, cũng lâu rồi em chưa qua đó!"
Mặc Tu Nhân chỉ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì cả.
Bạch Cẩm Sương lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện điện thoại di động đã tắt máy, cô nhìn qua Mặc Tu Nhân: “Điện thoại anh đâu rồi? Điện thoại em tắt máy rồi!”
Mặc Tu Nhân hất cằm: “Ném đâu đó ở bên kia, mật khẩu là sinh nhật em, em lấy gọi đi
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cầm lấy điện thoại, mở khóa và bấm số của Đỗ Yến Oanh.
Ngay sau đó, điện thoại được kết nối. Trước khi Bạch Cẩm Sương lên tiếng, cô đã nghe thấy giọng nói của Đỗ Yến Oanh đang lo lắng: “Tu Nhân, cháu với Cẩm Sương có ở cùng nhau không? Hôm nay dì cảm thấy rất lo lắng, dì không gọi được cho con bé!”
Bạch Cẩm Sương mở miệng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, là do con tạm thời có chuyện nên không qua được, điện thoại của con bị sập nguồn rồi nên con cũng không để ý, nhưng sức khoẻ của mẹ không tốt, mẹ phải dành thời gian để kiểm tra!”
Bạch Cẩm Sương cũng không trực tiếp hỏi Đỗ Yến Oanh, người giúp việc kia của biệt thự nhà họ Tổng có vấn đề hay không, mà trước tiên giải thích vì sao cô không nghe điện thoại và không đến.
Đỗ Yến Oanh nghe Bạch Cẩm Sương trả lời, lúc này mới thở phào nhẹ nhôm: “Không sao, con không cần lo lắng cho mẹ, sức khỏe của mẹ không có vấn đề gì cả, con đừng nghe bố con làm loạn!”
Bạch Cẩm Sương bất lực: “Dù sao thì sức khỏe của mẹ cũng quan trọng, phải ăn đầy đủ một chút!” Đỗ Yến Oanh gật gật đầu: “Mẹ sẽ tự lo, không phải con có việc sao? Con hỏi đi!”
Bạch Cẩm Sương nghe được câu này, vội vàng hỏi: “Đúng rồi! Mẹ, hôm nay ở biệt thự nhà họ Tống, có người giúp việc gọi điện cho con, có vấn đề gì không?”
Nghe thấy vậy, Đỗ Yến Oanh cũng ngơ ra: “Sao vậy? Cô ta có vấn đề gì sao?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không có việc gì, cô ta không có vấn đề gì cả, chỉ là con tò mò, là bố kêu cô ta gọi điện cho con sao?”
Bên kia, Đỗ Yến Oanh nhìn sang Tổng Đình Nguyên ở trong phòng khách, bà liền hỏi một câu: "Buổi chiều là ông cho người gọi điện thoại cho Cẩm Sương, kêu con bé tới biệt thự sao?"
Tổng Đình Nguyên có chút kinh ngạc: “Gọi điện gì chứ? Không phải bà nói, Cẩm Sương muốn tới đây gặp chúng ta sao?”
Mặt Đỗ Yến Oanh biến sắc, nói với Bạch Cẩm Sương: “Bố con nói là không gọi điện, mẹ còn tưởng...là bố kêu người gọi cho con! Cẩm Sương, con đừng lừa mẹ, có phải người giúp việc đó có vấn đề gì không?”