Duyên trời định Bạch Cẩm Sương nhíu mày, nhìn lướt qua màn hình điện thoại thì thấy người gọi đến là Lâm Kim Thư.
Cô liếc nhìn Vân Thành Nam đang ngôi trong phòng khách qua tấm kính trong suốt, đúng lúc Vân Thành Nam cũng đang nhìn cô.
Bạch Cẩm Sương chỉ chỉ vào điện thoại di động, ra hiệu muốn ra ngoài nhận cuộc gọi.
Vân Thành Nam cười khẽ gật gật đầu.
Bạch Cẩm Sương cầm theo điện thoại di động đi ra ngoài rôi bắt máy: "Alol" “Cẩm Sương, hôm nay tớ định xuất viện.
Dù sao thì cũng chỉ bị gãy xương thôi, ở nhà hay ở viện dưỡng bệnh cũng như nhau cả!”
Giọng nói của Lâm Kim Thư trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng, xen lẫn chút tức giận không thể giải thích được.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Cậu gặp phải chuyện gì sao?" Lâm Kim Thư cũng không có ý định giấu diếm Bạch Cẩm Sương, ăn ngay nói thật: 'Cảnh Hạo Đông vẫn luôn quấy rầy tớ, vì thế tớ không muốn nằm viện nữa!" Nghe vậy, Bạch Cẩm Sương liền sáng tỏ, cô đã đến bệnh viện vài lần, nhìn thấy Cảnh Hạo Đông vẫn luôn thường xuyên ra vào phòng bệnh của Lâm Kim Thư.
Mặc kệ là anh ta có thực sự thích Lâm Kim Thư hay đơn giản chỉ là đùa vui, dù sao Lâm Kim Thư cũng là phụ nữ có thai, chắc chắn sẽ không chịu nổi sự quấy rầy không biết mệt mỏi của anh ta.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Được rồi, tớ biết rồi, đợi chút tớ sẽ đến đón cậu xuất viện ngay đây!" Lâm Kim Thư lắc đầu: "Không cần đâu, mấy ngày nay cậu đều bận như vậy, tớ sẽ tự mình làm thủ tục xuất viện!" Bạch Cẩm Sương tức giận nói: "Tớ còn chưa bận đến mức thế đâu, cậu đợi chút đi, lát nữa tớ quat" Nhà của Lâm Kim Thư không phải ở thành phố Trà Giang, sau khi tốt nghiệp cô ấy đã ở lại đây vì tìm Lâm Thanh Tuấn, Bạch Cẩm Sương không thể để một bệnh nhân như cô ấy chạy lung tung đi làm thủ tục xuất viện được.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Cẩm Sương liền đi tìm Vân Thành Nam.
Vân Thành Nam thấy Bạch Cẩm Sương đi vào, đứng dậy nở nụ cười: "Nói chuyện điện thoại xong rồi sao?" Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Đúng rồi, viện trưởng Vân, sao anh lại đến đây? Phụ thuộc vào quá trình vận chuyển thì phải buổi chiều đơn hàng mới tới,lúc này hẳn là thời gian thích hợp để ăn trưa hơn đói" Vân Thành Nam cười gật đầu: "Tôi biết, tôi tới gặp cô vào buổi trưa, chỉ là muốn mời cô ăn cơm, mấy ngày trước cô đã giúp đỡ tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn!" Bạch Cẩm Sương không ngờ tới điều này, không khỏi dở khóc dở cười: "Anh không sợ tôi đã ăn cơm bên ngoài rôi sao?" Vân Thành Nam cười khẽ: "Vậy tôi sẽ mời cô đi ăn tối!"
- -----------------