Đôi mắt Thiện Lỗi hơi nheo lại, vết sẹo in hằn trên trán khiến khuôn mặt anh ta càng trở nên dữ tợn hơn: "Anh vào đây bằng cách nào?" Anh ta vừa dứt câu, phía sau gáy đột nhiên tê rần, nhanh chóng mất đi nhận thức, lâm vào hôn mê. Lúc Thiện Lỗi tỉnh lại là do quá lạnh, lạnh tỉnh cả người.
Trên người anh ta chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi lớn, cả tay lẫn chân đều bị trói chặt, gió biển thổi luôn vào từng ngóc ngách trong cơ thể khiến anh ta có cảm giác máu trong người như sắp đóng băng.
Bấy giờ anh ta mới phát hiện ra một điều, mình đang ở trên boong thuyền. Thiện Lỗi cố hết sức nép vào boong tàu, vừa quay qua một cái đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân.
Sắc mặt Thiện Lỗi khó coi, trong lòng vô cùng hoảng loạn: "Mặc Tu Nhân, con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Mặc Tu Nhân không nhanh không chậm xoay người lại, trên tay cầm một ly rượu đỏ khẽ lắc lư, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thiện Lỗi: "Anh đoán thử xem?”
Trong mắt Thiện Lôi lộ ra sự hoảng loạn, bối rối: "Mặc Tu Nhân, tôi nói cho anh biết, đây là anh đang làm chuyện phạm pháp, tôi có thể kiện anh!" 2058640_1_25,60 2058640_2_25,60document.querySelectorAll('.dhBiYM').forEach(s => s.innerHTML = '');