Kết quả, Lăng Như Yến còn chưa nói xong, cô đã bị bà Lưu tát cho một cái: “Con khốn như mày, chỉ vì một đơn đặt hàng đồ trang sức, mà giúp chồng bà giấu bà, mà là bà vẫn còn ở đây đặt làm đồ trang sức!”
Lăng Như Yến lấy tay ôm mặt, không tin nổi nhìn bà Lưu: “Sao bà có thể đánh người chứ?”
“Bà đây đánh chính là mày!” Bà Lưu căm ghét nhìn Lăng Như Yến, ánh mắt bà ta nhìn cô như nhìn một loài giun dế.
Lăng Như Yến bị đánh ngay trước mặt tất cả mọi người trong phòng thiết kế, tức giận đến mức cả người run lên: “Bà có nói đạo lý không vậy, phản bội bà là chồng bà, có liên quan gì đến tối?”
Bà Lưu túm tóc Lăng Như Yến: “Con khốn mày, cuối cùng cũng nói ra sự thật rô, đúng không, mày rõ ràng biết chông tao làm gì sau lưng tao, còn dám nói không liên quan gì đến mày!”
Lăng Như Yến nhếch nhác cúi người, bị bà Lưu túm tóc lại không dám ra tay với bà tay, giọng nói giống như đang khóc: “Chồng bà sau lưng bà ở cùng với người phụ nữ khác, chuyện này quả thật không liên quan gì đến tôi!”
Bà Lưu nghe thấy vậy, tức giận túm tóc ấn đầu Lăng Như Yến xuống: “Mày còn dám nói như vậy, ông ta dẫn theo con khốn đó đến chỗ mày làm thiết kế đô trang sức, mày vì kiếm tiền, mày không màng lương tâm đi lừa khách hàng của mày, còn nói không liên quan gì đến mày, để xem hôm nay tao đánh chết mày, để mày kiếm ra đồng tiền bẩn thỉu trái với lương tâm này!”
Mọi người định thân lại, lúc này mới nhanh chóng đi lên trước can ngăn.
Cuối cùng, mọi người mới hiểu ra, Lăng Như Yến con giun xéo lắm cũng quằn, đã tiếp đón hai khách hàng. Chồng của bà Lưu đưa bà ta tới đây đặt làm đồ trang sức, sau đó lại dẫn theo bồ nhí cũng đến đây đặt làm đồ trang sức, người mà ông ta tìm đều là Lăng Như Yến.
Lăng Như Yến rõ ràng biết chuyện như thế nào, mà vẫn nhận làm đơn đặt hàng này. Bà Lưu biết được chuyện này, cô bồ nhí kia được chồng bảo vệ không làm gì được nên bà ta liền đến trút giận lên đầu Lăng Như Yến.
Lâm Thanh Tuấn tốn bao nhiêu công sức mới thuyết phục được bà Lâm rời đi, và hứa sẽ hủy đi đơn làm đồ trang sức của cô bồ nhí kia.
Bà Lưu vừa đi, Lăng Như Yến nằm gục vị trí của mình, khóc thút thít. Chuyện của Lăng Như Yến hoàn toàn được đem ro so sánh với chuyện của Bạch Cấm Sương hồi sáng. Mọi người cảm thấy cô đây là đúng người đúng tội, mọi người đều đi ăn cơm, không ai để ý đến cô. Suy cho cùng, Lăng Như Yến biết rõ đối phương là bồ nhí, lại không suy nghĩ sau này sẽ có tranh chấp nào không, trực tiếp nhận đơn. Bây giờ loại tình huống này, chính là đáng đời!
Lăng Như Yến không ăn trưa, khóc đến hai mắt đỏ hoe. Buổi chiều sắp đến giờ vào làm, cô muốn đi rót chút nước uống, kết quả, vừa đi tới cửa gian phòng trà, liên nghe thấy có người đang bàn tán về cô. “Thảo nào sáng nay cô ta đứng về phía cô bồ nhí kia, chê nhà thiết kế Bạch, thì ra cô ta phát huy như vậy làm tiểu tam!
“W làm ăn, cô ấy không thèm để ý có phải tiểu tam hay không, loại người này, thật đúng là không có đạo đức! Vốn không có cách nào so sánh với nhà thiết kế Bạch!”
“Nói không chừng, cô ta cũng thật muốn được làm tiểu tam, chẳng qua là chưa tìm được người nào phù hợp mà thôi!”
Lăng Như Yến tức giận phát run, xông lên trước muốn xé miệng đám người này. Kết quả, cô còn chưa đi được một bước, liên bị một cánh tay của ai đó kéo lại. Lăng Như Yến tức giận quay đầu lại, liên nhìn thấy Thượng Vân Dung khẽ lắc đầu.
Thượng Vân Dung kéo cô ra câu thang bộ. Nhìn Lăng Như Yến đang vô cùng tức giận, cô mở miệng nói: "Vừa rồi cho dù cô có xông ra đó, chặn lại những lời bản luận của mấy người kia đi chăng nữa, cũng thể ngăn chặn được những người khác trong công ty bàn tán!”
Lăng Như Yến tức giận nói: “Vậy cô nói xem tôi nên làm gì?”
Thượng Vân Dung phe phẩy tay giúp Lăng Như Yến hạ hỏa: “Kỳ thực, mọi người phản ứng lớn như vậy, chủ yếu vẫn là bởi vì, chuyện Bạch Cẩm Sương xảy ra vào sáng nay, mọi người lấy chuyện của cô đem đi so sánh với cô tai”
Lăng Như Yến nắm chặt tay thành nắm đấm: “Tôi sẽ không để cho cô ta yên ổn đâu!"
Thượng Vân Dung hai mắt lóe lên: “Đối phó với Bạch Cẩm Sương loại người này, cô phải rõ, đánh rắn phải đánh bảy tấc, cô hiểu chứ”
Lăng Như Yến xoay người nhìn cô ta: “Bảy tấc của Bạch Cẩm Sương là gì?”
Thượng Vân Dung dè thấp giọng nói: “Người xung quanh của cô ta, tôi biết, Lâm Kim Thư của phòng công nghệ thông tin kia, cô ta rất thích Lâm Thanh Tuấn, mà tôi mới là bạn gái chính thức của Lâm Thanh Tuấn”
Thượng Kim Thư giọng điệu đầy ẩn ý: “Nếu như cô tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cô...”
Lăng Như Yến nhướng mắt lên, ánh mắt đen tối nhìn cô, sâu trong đôi mắt kia, xoẹt ra một tia ác độc. Gần đến giờ tan làm, Bạch Cẩm Sương nhịn được tin nhắn của Mặc Tu Nhân. Mặc Tu Nhân: “Buổi tối cùng nhau đi ăn tối, lát nữa tôi đợi cô ở bãi đậu xe!”
Bạch Cấm Sương: “Buổi tối bận chút chuyện, anh tự mình đi ăn cơm đi!”
Mặc Tu Nhiên: “Bận? Bận chuyện gì? Với ai?”
Bạch Cấm Sương nhìn tin nhắn của Mặc Tu Nhân, gần như có thể tưởng tượng ra được, anh đang cau mày, tức giận, vẻ mặt căng thẳng đang gõ chữ trong điện thoại. Khóe miệng cô không khỏi hơi nhếch lên.
Bạch Cấm Sương: “Tôi có hẹn với Tê Mặc Mai rồi, tan làm cùng nhau ăn tối, buổi tối có thể sẽ về muộn một chút!”
Mặc Tu Nhân: “Cụ thể là mấy giờ, bây giờ nhà có giờ giới nghiêm!”
Bạch Cẩm Sương: “Giới nghiêm cái gì? Sao tôi không biết!”
Mặc Tu Nhân: “Mười giờ, bắt đầu từ hôm nay, tôi ra, thế nào? Có vấn đề gì sao?”
Bạch Cẩm Sương: “Tối nay có thể hơn mười một giờ tôi mới có thể về, vậy thì tối nay tôi ngủ ở ngoài!”
Mặc Tu Nhân: “Cô dám!”
Bạch Cẩm Sương: “Vậy anh nói phải làm thế nào? Tôi không kịp giờ giới nghiêm!”
Mặc Tu Nhân: “Giờ giới nghiêm đối thành mười một giờ rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn điện thoại, cười có chút ngốc nghếch, báo với quản gia, không giống như báo với anh tai Dù sao thì quản gia cuối cùng cũng sẽ nói thật với Mặc Tu Nhân thôi. Đúng là người đàn ông trẻ con! Sáu giờ hơn, tại khách sạn Ngũ Nhất. Bạch Cẩm Sương và Nguyên Hòa Hạ bước vào thang máy, trực tiếp ấn tầng mười một.
Buổi sáng, Tê Mắc Mai tra được, Tăng Vỹ và Nguyên Hòa Hạ đặt hai phòng trong khách sạn Ngũ Nhất tối này, đặt từ bảy giờ đến mười giờ. Phòng của hai người ở cạnh nhau, nhảm mắt cũng có thể đoán được, hai người này chỉ là để bưng tai bịt mắt người khác. Với quan hệ của bọn họ, cuối cùng tám phần bọn họ cũng sẽ ở cùng nhau trong một căn phòng.
Tê Mặc Mai đế có được bằng chứng kết luận về việc Tăng Vỹ tách ra, Tê Mặc Mai đã hối lộ một người phục vụ ở khách sạn, lấy được thẻ phòng của hai căn phòng này và cầu xin Bạch Cẩm Sương đi cùng cô.
Bạch Cấm Sương bị cô năn nỉ ï ôi không còn cách nào khác, đành phải đồng ý. Hai người quyết định, lát nữa để camera giám sát loại nhỏ, mỗi người phụ trách một căn phòng. Hai người đi ra khỏi thang máy, nhanh chóng đi về phía hai căn phòng kia. Hai người thậm chí không nhìn thấy, đằng sau không xa, một thang máy khác mở ra, Mặc Tu Nhân từ trong đó đi ra.
Đến cửa phòng, Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Tê Mặc Mai một cái: “Lúc nữa để xong camera giám sát, không cần đến tìm tôi, trực tiếp đi xuống dưới, hẹn nhau ở bãi đậu xe!”