Liếc mắt đưa tình Tuy rằng Lý Thanh và Vân Thành Nam không có đính hôn, chính là, ai không biết rõ ràng nhà họ Vân và nhà họ Lý có ý liên hôn.
Sắc mặt Lý Thanh lập tức thay đổi, cô ta đứng lên, nhìn chằm chằm Cảnh Như Yến: “Cậu có ý gì? Cậu đang nói bậy gì đó?”
Cảnh Như Yến nhấp môi: “Cậu nhìn tớ giống nói hươu nói vượn sao, vốn dĩ tớ cãi nhau với cô ta, là vì đã thấy rất nhiều lân cô ta thông đồng với viện trưởng Vân, lúc trước Bạch Cẩm Sương có một người bạn nằm viện, ngày nào cô ta cũng đến bệnh viện, mỗi lần đến, còn thế nào cũng phải gặp viện trưởng Vân, lúc đó tớ đã cảnh cáo cô ta một lần, nhưng mà cô ta không coi trọng lời nói của tới”
Sắc mặt Lý Thanh khó coi vô cùng: “Vậy vì sao lúc trước cậu không nói cho tới”
Cảnh Như Yến oan ức khịt mũi: “Không phải là tớ không muốn đắc tội với viện trưởng Vân sao, cũng không muốn làm cậu đau lòng, vốn tớ định khiển cô ta biết khó mà lui, nhưng không nghĩ rằng hôm nay tớ thấy lúc cô ta vào cửa biệt thự thì liếc mắt đưa tình với viện trưởng Vân, ánh mắt kia chính là hồ ly tinh!”
“Lúc đó tớ tức giận không nhịn xuống được, lúc cô ta vừa tiến vào không lâu thì bắt lấy cô ta muốn cảnh cáo một lần, nhưng cô ta không những không thèm để ý tớ, mà còn ỷ vào có viện trưởng Vân chống lưng, trực tiếp ra tay với tớ, chẳng lẽ cậu không thấy, cuối cùng là viện trưởng Vân ra mặt vì cô ta sao, thái độ gọi là có tu dưỡng kia mà còn hất một ly rượu vang đỏ lên người tớ sao?”
Vẻ mặt Cảnh Như Yến tức giận nói.
Lý Thanh nắm chặt tay lại: “Cậu không lừa tớ chứ?”
Cảnh Như Yến tức giận nhìn Lý Thanh: “Thanh, lời này của cậu có ý gì, tớ lừa cậu thì có chỗ tốt gì chứ, chúng ta có quan hệ thế nào, chẳng lẽ cậu tình nguyện tin tưởng con khốn Bạch Cẩm Sương kia, cũng không muốn tin tưởng tớ sao?”
Vẻ mặt cô ta thoạt nhìn rất là tức giận: “Cậu như thế này, thật là làm tớ vừa tức vừa đau lòng! Cậu cũng không nhìn xem dáng vẻ mê hoặc người khác của Bạch Cẩm Sương kia, cậu bị cô ta lừa còn tìm cô ta làm thiết kể, cô ta chính là treo đầu dê bán thịt chó, cậu xem lúc này mới bao lâu, viện trưởng Vân đã không chút do dự hướng về cô ta, đây là để cậu ở vị trí nào!”
Sắc mặt Lý Thanh biến đổi không chừng, nhưng càng có nhiều phẫn nộ vì bị lừa gạt.
Thế nào thì cô ta cũng không nghĩ ra Bạch Cẩm Sương ẩn giấu sâu đến vậy.
Cảnh Như Yến sợ Lý Thanh không tin, nhịn không được thêm dâu vào lửa: “Vậy đi, cho dù cậu không muốn tin tưởng tớ, vậy cậu cũng nên tin phán đoán của mình chứ, vừa rồi ở bên ngoài, đừng nói là cậu không nhìn thấy từng hành động của viện trưởng Vân với Bạch Cẩm Sương, đó là thái độ nên có với một người bạn bình thường sao? Rõ ràng là đã để ý rồi!”
Đôi mắt Lý Thanh hơi đỏ lên, cảm xúc của cô ta mất khống chế, đột nhiên trừng Cảnh Như Yến: “Cậu đừng nói nữa!”
Cảnh Như Yến sợ tới mức rụt vai lại: “Được rồi được rồi, tớ không nói, cậu đừng nóng giận!”
Lý Thanh đột nhiên uất ức vô cùng, cô ta
- -----------------