Mặc Tu Nhân mím chặt môi không nói gì, chỉ là một ngày mà thôi vì sao lại biến thành như vậy.
Bố mẹ cư nhiên tin tưởng người này như vậy, hơn nữa lại dễ dàng đáp ứng đối phương vào công ty.
Mặc Tu Nhân hung hăng nhíu mày, không nói gì.
Tần Hạo nhìn “Tần Vô Đoan” còn đang giằng co với Mặc Tổ Nhiên, mở miệng nói: “Vô Đoan, con ngồi xuống trước đi, em trai con tính tình từ trước đến nay đều như vậy, con làm anh phải bao dung em nhiều hơn, đừng giận em con!” “Tần Vô Đoan” con người lóe lên, biểu tình hòa hoãn lại: “Bố, bố nói rất đúng, dù sao con cũng là anh lớn, cho dù là quên chuyện trước kia con có quên cũng nhờ em trai nhắc nhở, là con sai, con xin lỗi!
Tần Vô Đoan chủ động lùi bước, tựa hồ hoàn toàn thích ứng với thân phận “Tần Vô Đoan”.
Thế nhưng trong mắt Mặc tu Nhân xem ra, nhìn thế nào anh ta đều giống như đang ở trong tổ chim bồ câu.
Mặc Tu Nhân trầm mặt ngồi xuống, yên lặng tự nhủ nói cho mình biết không thể cảm xúc hóa, không thể để đối phương dắt mũi.
Nghĩ đến đây, anh bình tĩnh mở miệng: “Bố mẹ, các người vừa nói đều đúng, vậy con liền trực tiếp nói chuyện của công ty!”
Mặc Tu Nhân mím môi, đơn giản nói mấy vấn đề dự án, mấy vấn đề này vô cùng phiến diện, cho dù là bị người ngoài biết đối với công ty cũng không có ảnh hưởng gì.
Sau khi anh nói xong, Tần Hạo cũng nghe ra anh cũng không muốn ở trước mặt “Tần Vô Đoan” nói chuyện trọng đại.
Tần Hạo cũng không nói gì, tùy ý đưa ra một chút đề nghị. Bề ngoài nhìn thì thấy bầu không khí tựa hồ vô cùng hài hòa, Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua “Tần Vô Đoan bất động thanh sắc hỏi: “Tối nay anh trai tôi cũng ở nhà sao?” Tần Vô Đoan lắc đầu: “Không được,bây giờ tôi có chỗ ở rồi.” Mặc Tu Nhân cười cười: “Anh vừa nhận bố mẹ, không có ý định ở cùng họ nhiều hơn sao?”
Tần Vô Đoan nói: “Anh đã quen với việc sống một mình trong những năm qua, vẫn chưa quen khi tiếp xúc gần với người khác, nhưng mỗi ngày anh sẽ trở lại để gặp bố mẹ
Mặc Tu Nhân gật đầu, không nói gì, “Tần Vô Đoan” vô cùng thân mật chủ động nói chuyện phiếm với Mặc Tổ Nhiên.
Mặc Tu Nhân cúi đầu, gửi tin nhắn cho Triệu Văn Vương, khỏe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười giễu cot. [Tổng giám đốc Mặc: Triệu Văn Vương, sắp xếp người giúp tôi tìm hiểu kĩ lưỡng Lục Thành Ngôn cùng người lớn lên giống như anh trai của tôi, có vấn đề gì thì liên hệ với tôi ngay, còn nữa, nắm chặt thời gian điều tra tất cả tin tức của anh ta ở nước ngoài! Càng sớm càng tốt, cuối cùng, giúp tôi mua một máy dò, tôi nghi ngờ nhà có máy giám sát, một giờ sau đó tự mình gửi cho tôi đến nhà cũ! Nhận được tin nhắn của tôi thì mau tiến hành] [Triệu Văn Vương: Được rồi, tổng giám đốc Mặc, tôi hiện tại đi sắp xếp!]. Truyện Full
Mặc Tu Nhân gửi tin nhắn xong thu hồi điện thoại di động, anh không xác định đối phương lần đầu tiên tới có thể theo dõi tình huống trong nhà hay không, nhưng mà, để phòng ngừa vạn nhất, anh vẫn chuẩn bị một dụng cụ kiểm tra thì tốt hơn.
Như vậy lúc anh nói chuyện với bố cũng sẽ không dễ dàng bị người khác giám sát.
Một lúc sau “Tần Vô Đoan” muốn rời đi, Mặc Tố Nhiên cùng Tần Hạo đứng dậy tiễn anh ta, Mặc Tu Nhân cũng đi theo. “Tần Vô Đoan” đi đến bên cạnh xe, đột nhiên nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân ở nhà sao?"
Mặc Tổ Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không, một năm em con ở nhà không được mấy ngày, phỏng chừng một lát nữa sẽ đi liền!”
Mặc Tu Nhân cười cười, nhìn đang nói chuyện với Mặc Tố Nhiên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm “Tần Vô Đoan”: “Mẹ, tối nay con định ở nhà, gần đây công việc quá mệt mỏi, quả gây sức ép!” Tần Vô Đoan nghe được lời này, thân thể mở cửa xe cứng đờ, anh ta chần chờ một giây cuối cùng vẫn mở cửa xe, lên xe.
Mặc Tố Nhiên ngược lại không chú ý đến động tác của anh ta, có chút vui mừng nhìn Mặc Tu Nhân: “Thật sao?” Con trai mặc dù gần đây đã trở về nhà thường xuyên hơn, nhưng mà trong một thời gian dài đã không sống ở nhà!
Mặc Tu Nhân gật gật đầu: “Đương nhiên là thật!”
Nghe Mặc Tu Nhân muốn ở nhà cũ: “Tần Vô Đoan” chỉ là chần chờ một chút vẫn là nói lời tạm biệt lái xe rời đi. Đợi đến khi anh ta rời đi, Mặc Tổ Nhiên liền hỏi: “Tu Nhân, có phải đã lâu không gặp anh trai con, cho nên con đối với anh con có chút xa lạ phải không?”
Khóe miệng Mặc Tu Nhân giật giật, trong lòng anh có chút bất đắc dĩ, vì sao bố đem mẹ sủng thành một tính cách như vậy! Tất cả mọi chuyện đều không chịu động não!
Bà ấy cũng không nghĩ tới căn bản không phải vấn đề quá lâu không gặp, mà là năm đó thi thể Tần Vô Đoan là ở trước mắt ba người bọn họ đã hóa thành tro bụi
Chỉ có điều, Mặc Tu Nhân hiện tại cũng không muốn tranh chấp những vấn đề này với Mặc Tố Nhiên.
Anh gửi tin nhắn, bảo Triệu Văn Vương cầm dụng cụ kiểm tra tiến vào, sau đó cùng Tần Hạo cùng Mặc Tổ Nhiên vào cửa.
Bước vào cửa, anh mở cửa và hỏi: “Kể từ khi anh trai con đã chết đi và sống lại, anh ta có nhớ những gì đã xảy ra trong năm đó?”
Mặc Tổ Nhiên cùng Tần Hạo nhất thời không kịp phản ứng, đều nhìn về phía anh: “Chuyện gì?” Mặc Tu Nhân mặt không chút thay đổi: “Đương nhiên là chuyện anh con vì cứu Cẩm Sương mà chết!”
Mặc Tổ Nhiên sửng sốt một chút, vội vàng khoát tay: “Anh trai con hiện tại đều không sao, mẹ sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, mẹ cũng biết, chuyện này chúng ta luôn phản đối, làm cho con rất khó xử, con cùng Bạch Cẩm Sương đều có con, về sau nghĩ như thế nào liền qua như thể đi, mẹ sẽ không nói gì nữa, lúc trước chỉ là vì chuyện của anh trai con, nhìn thấy cô ấy liền cảm thấy trong lòng khổ sở, hiện tại anh trai con đã sống lại rồi, mẹ còn so đo những thứ này làm cái gì, ngược lại lúc trước mẹ cố chấp làm cho con khó xử tức giận, mẹ xin lỗi con!”
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Mặc Tố Nhiên, khẽ thở dài: “Không có việc gì, nếu mẹ có thể tiếp nhận cô ấy, sau này đừng kiếm chuyện cho cô ấy nữa, chờ thời cơ đến con liền định cùng Cẩm Sương tái hôn, vài ngày nữa con dẫn cô ấy về nhà ăn cơm!”
Mặc Tố Nhiên vội vàng gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó mẹ sẽ chuẩn bị thêm một chút món ăn cô ấy thích ăn!”
Nói về điều này bà ấy đột nhiên phản ứng: “Còn Bông
Vải thì sao?”
Nhìn thấy cháu trai bà ấy kích động vô cùng, lúc này Mặc Tu Nhân đột nhiên nhắc tới Bạch Cẩm Sương, bà ấy liền nghĩ đến cháu trai bảo bối của mình.
Mặc Tu Nhân nói: “Hiện tại đang ở nhà bà ngoại, sau một thời gian nữa con và Cẩm Sương đi đón thắng bé trở về!"
Nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, Mặc Tổ Nhiên mới yên tâm.
Lúc này, Triệu Văn Vương cầm dụng cụ kiểm tra tiến vào, Mặc Tu Nhân nhìn anh ta một cái: “Con còn có chút chuyện phân phó Triệu Văn Vương, con lên lầu trước!”
Mặc Tu Nhân sợ trong phòng khách có máy nghe lén trực tiếp dẫn Triệu Văn Vương lên lầu, đi đến phòng làm việc Tần Hạo. Triệu Văn Vương bắt đầu kiểm tra, Mặc Tu Nhân gửi tin nhắn cho Tần Hạo. [Mặc Tu Nhân: Bố, con đang ở trong phòng làm việc làm việc của bố!] Mặc Tu Nhân gửi tin nhắn xong liền thu hồi điện thoại di động, quả nhiên không bao lâu, Tần Hạo liền tiến vào.
Tần Hạo vừa vào phòng làm việc liền thấy Triệu Văn
Vương từ trong một quyển sách trên giá sách lấy ra một thứ nhỏ màu đen, theo ý của Mặc Tu Nhân cầm đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Tần Hạo hơi nhíu mày: “Trợ lý của con vừa lấy cái gì vậy?” Mặc Tu Nhân mặt không chút thay đổi: “Máy nghe lén!” Tần Hạo sửng sốt: “Con đang cài đặt thứ này trong phòng làm việc của bố ư?”