Tổng Đình Nguyên gật đầu cười.
Cách cửa thủy tinh, Bạch Cẩm Sương nhìn qua gương mặt tái nhợt của Đỗ Yến Oanh, lúc này mới cùng Mặc Tu Nhân rời đi.
Mặc Tu Nhân biết chút nữa Bạch Cẩm Sương còn muốn về bệnh viện nhìn Đỗ Yến Oanh, cho nên tìm một nhà hàng gần đó dẫn Bạch Cẩm Sương qua ăn cơm.
Lúc hai người đến phòng ăn, Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương còn đang ngẩn người, nhịn không được đưa tay nhéo vành tai cô: "Em đang nghĩ gì thế? Không yên lòng à."
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân: "Em nghĩ đến lời bác sĩ Phương nói, ông ấy nói người vừa làm phẫu thuật xong giống như thủy tinh vậy, sức đề kháng vô cùng yếu. Ngoại trừ chuyện đi toilet thì nằm trên giường hai ngày, em sợ một mình bố em không chăm được!"
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ nhìn cô: "Đồ ngốc, em đừng nghĩ nữa, sao có thể không chăm sóc được. Bây giờ bố em đã hơn năm mươi tuổi rồi, không phải thanh niên, em cảm thấy... Chú Tổng sẽ không để ý những chuyện này sao? Chú ấy biết rõ tình trạng sức khỏe của dì Đỗ hơn ai hết!" Bạch Cẩm Sương nhìn anh chằm chằm: "Mặc Tu
Nhân, không công bằng nha!" Mặc Tu Nhân khẽ giật mình, có hơi không hiểu: "Cái gì mà không công bằng?"
Bạch Cẩm Sương chống cằm, nhìn Mặc Tu Nhân: "Em gọi bố mẹ anh là bố mẹ, nhưng bây giờ anh còn chưa đổi xưng hô nữa!"
Trước đó Bạch Cẩm Sương không để ý những chuyện này, hơn nữa... Đỗ Yến Oanh ngã bệnh, cô cũng không có tâm trạng suy nghĩ những chuyện này. Bây giờ, Đỗ Yến Oanh phẫu thuật thành công, trong lòng cô thả lỏng, nhịn không được mà trêu Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân giật mình: "Vậy... Vậy bây giờ sửa lại còn kịp không?"
Bạch Cẩm Sương nhịn không được mà mím môi cười khẽ: "Muộn rồi!"
Mặc Tu Nhân tức giận cười, cầm tay cô: "Chậm cũng phải đổi, bố sẽ chăm sóc tốt cho mẹ, em đừng lo lắng được không? Cục cưng!"
Bạch Cẩm Sương cười gật đầu: "Được, tất cả nghe theo anh!"
Mặc Tu Nhân không nhịn được mà cầm tay cô, hơi nắm chặt, con ngươi âm trầm: "Cục cưng, sao đột nhiên em lại ngoan thế?"
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn: "Đương nhiên là vì tâm trạng tốt!"
Đáy mắt Mặc Tu Nhân tràn ngập ý cười, nhịn không được mà cong mỗi: "Vậy sau này cũng ngoan thế nhé!"
Bạch Cẩm Sương đảo mắt: "Xem xét tình hình đã!"
Mặc Tu Nhân thấy cô xinh đẹp như thế, giống như sự ngột ngạt mấy hôm nay đều biến mất, anh không nhịn được mà cười khẽ một tiếng: "Biết em không ngoan vậy mà!"
Đồ ăn được bưng lên, Mặc Tu Nhân gắp thức ăn Bạch Cẩm Sương thích cho cô, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Mặc Tu Nhân dẫn Bạch Cẩm Sương về bệnh viện. Bạch Cẩm Sương đi thăm Đỗ Yến Oanh, sau đó mới cùng Mặc Tu Nhân về nhà.
Lên xe, Bạch Cẩm Sương đang muốn thắt dây an toàn, đột nhiên nghe Mặc Tu Nhân gọi một tiếng: "Cục cưng!"
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân áp người tới gần, anh đưa tay ôm ót của Bạch Cẩm Sương, hôn cô một cái. Cả người Bạch Cẩm Sương như bay lên, còn hơi mờ mịt, đến khi tay của Mặc Tu Nhân nhéo vành tai cô thì cô mới cảm giác được thân thể tê rần, cả người có cảm giác như điện giật.
Hai tay của Bạch Cẩm Sương nắm chặt áo sơ mi Mặc Tu Nhân, cả người choáng váng. Hơn nửa ngày sau, Mặc Tu Nhân mới rời môi đi, thân mật chạm trán vào trán Bạch Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương thở ra hỏi: "Sao anh đột nhiên...
Mặc Tu Nhân nghe nói như thế thì cười khế, hôn trán cô: "Lúc ở nhà hàng đã muốn hôn em, nhưng mà nhiều người quá, sợ em ngại!"
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế thì mặt hơi phiếm hồng: "Em đâu nói không cho anh hôn!"
Mặc Tu Nhân đưa tay vuốt ve tóc cố: "Trong khoảng thời gian này tâm trạng em không tốt, anh cũng không muốn làm loạn"
Giọng nói của Mặc Tu Nhân quá bình tĩnh, nhưng không biết vì sao Bạch Cẩm Sương nghe thấy sự u oán tủi thân trong giọng nói của anh.
Cô không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu hôn môi Mặc Tu Nhân: "Anh không dám làm loạn, vậy em làm loạn với anh được không?"
Bạch Cẩm Sương hôn, nhưng vừa chạm vào một chút mà thôi, lần này con ngươi Mặc Tu Nhân hơi tối xuống.
Ngón tay anh khẽ cọ xát, vuốt nơi Bạch Cẩm Sương vừa hôn, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cục cưng, đây là em chủ động trêu chọc anh!"
Bạch Cẩm Sương cười trốn về sau một chút: "Mặc Tu Nhân, anh đừng làm loạn, đây là trong xe!"
Đáy mắt của Mặc Tu Nhân mang theo ý cười, tay kéo
Bạch Cẩm Sương qua để cô tựa vào ngực anh, giọng nói khàn khàn: "Em yên tâm, anh sẽ không làm loạn, chỉ thu chút lợi tức thôi!" Bạch Cẩm Sương khẽ giật mình, vừa ngẩng đầu nhìn anh, Mặc Tu Nhân lại hôn cô một cái.
Từ khi mang thai, Bạch Cẩm Sương chưa từng thấy Mặc Tu Nhân hôn cô mãnh liệt như thế, trong phút chốc cô hơi bất lực chống đỡ, không nhịn được đưa tay đẩy ngực anh. Nhưng mà... Hành động nhỏ của cô đều bị Mặc Tu Nhân trấn áp thô bạo.
Đợi đến khi cuối cùng Mặc Tu Nhân cũng buông ra, Bạch Cẩm Sương cảm giác bờ môi của mình đều sưng lên.
Mặt cô tràn đầy vẻ buồn bực xấu hổ: "Đều tại anh, chắc mỗi em đã sưng lên rồi!"
Mặc Tu Nhân cong môi cười khẽ: "Vậy đợi lát nữa trên đường về anh mua cho em chút thuốc!"
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, mặt càng đỏ hơn: "Anh làm như thế không ngại mất mặt sao?" Trong mắt của Mặc Tu Nhân tràn ngập ý cười, dịu dàng nhìn cô: "Chẳng phải anh sợ ngày mai em mất mặt sao!"
Bạch Cẩm Sương thở phì phò hắn: "Anh còn nói, còn không phải tại anh!"
Mặc Tu Nhân cười gật đầu: "Ừm, tại anh tại anh, đều là lỗi của anh. Sau này anh nhất định sẽ hôn nhẹ, cố gắng sửa lại thói hư tật xấu này!"
Bạch Cẩm Sương nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy thì sắc mặt càng đỏ hơn. Cô không tin được lời nói này của Mặc Tu Nhân, chỉ sợ càng ngày càng nặng, càng ngày càng hung hãn!
Cô đỏ mặt trừng mắt liếc Mặc Tu Nhân: "Nhanh đi về đi, chắc chắn Bông Vải còn đang chờ chúng ta!"
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời này của Bạch Cẩm Sương thì cười gật đầu, khởi động xe.
Tối hôm đó, bởi vì Đỗ Yến Oanh giải phẫu thành công nên tâm trạng của Bạch Cẩm Sương vẫn rất tốt.
Nhưng mà tâm trạng tốt của cô kéo dài tới ngày hôm sau đã tan thành mây khói. Buổi sáng, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương bị điện thoại đánh thức.
Bạch Cẩm Sương đẩy Mặc Tu Nhân: "Có phải điện thoại của anh reo không?"
Giọng nói của Mặc Tu Nhân còn mang theo vẻ buồn ngủ: "Chắc thế, em ngủ tiếp đi, anh nghe điện thoại!"
Mặc Tu Nhân nói xong thì chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường một tay vuốt tóc Bạch Cẩm Sương, trấn an cô tiếp tục nghỉ ngơi, một tay khác cầm điện thoại di động ở tủ đầu giường lên.
Là Mặc Tổ Nhiên gọi tới, Mặc Tu Nhân vừa kết nối, chỉ nghe thấy giọng nói nóng nảy của Mặc Tố Nhiên: "Tu Nhân, mấy hôm nay con gặp anh con không?"
Mặc Tu Nhân sững sờ: "Hôm trước vừa gặp, hôm qua con bận nên không liên lạc với anh ấy, sao thế?"
Bên Tần Minh Xuân đang điều tra tung tích Tần Minh Lệ, Mặc Tu Nhân bảo Mặc Ngôn đi ra, nhưng hôm qua, Mặc Tu Nhân bận bịu cả ngày, vốn không để ý đến chuyện Tần Minh Xuân.
Bây giờ nhận điện thoại của Mặc Tố Nhiên, trong lòng Mặc Tu Nhân hoảng hốt.
Giọng nói của Mặc Tố Nhiên như muốn khóc: "Không thấy anh con đâu nữa, mấy hôm nay mẹ không thấy anh con. Sáng hôm qua gọi điện thoại nó cũng không nghe máy, mẹ nghĩ là nó làm việc nên không để ý tới, nên không gọi nữa. Tối qua gọi điện thoại cho nó nhưng nó vẫn không nghe máy, mẹ gọi cho nó nhiều lần nhưng cũng không nhận được tin tức gì. Tối qua mẹ rất sốt ruột!"