Ba phía giằng co Đồng tử Mặc Tu Nhân chợt co rút lại, anh quay lưng lại về phía người mới tới, cũng đã đoán được thân phận của đối phương, trong mắt lập tức hiện lên vẻ chán ghét.
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương cũng không được tốt lắm.
Lúc này, Sở Tuấn Thịnh chợt hô lên một tiếng, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn cô, khiến cô rơi vào trạng thái vừa xấu hổ, lại vừa ảo não vô cùng, chỉ hận không thể đưa chân đạp cho Sở Tuấn Thịnh một phát.
Sở Tuấn Thịnh căn bản không hề để những người xung quanh lọt vào mắt, chiếc bông tai màu tím của anh ta rung lắc theo nhịp bước chân, dường như đang tỏa ra một thứ ánh sáng kiêu ngạo nào đó.
Ngay sau đó, anh ta sải bước tiến về phía Bạch Cẩm Sương.
Sòng bài Lam Nguyệt lầu trên, có thể trực tiếp đi ra gara xe.
Nhưng đến khi bọn họ muốn rời đi chỗ khác, anh ta lại không nhịn được mà nghĩ đến dáng vẻ khi Bạch Cẩm Sương đánh bi-a, lòng trở nên ngứa ngáy, muốn qua đó xem cô đã đi hay chưa.
Không ngờ, vận may của anh rất tốt, vừa hay tới kịp lúc, gặp được Bạch Cẩm Sương.
Anh ta không hề chân chừ mà đi vê hướng Bạch Cẩm Sương đang đứng.
Lâm Thanh Tuấn bỏ cái tay đang lôi kéo mình của Phùng Hoàng Hân ra, theo bản năng, anh ta đứng chắn ngay trước mặt Bạch Cẩm Sương.
Kết quả, Sở Tuấn Thịnh căn bản không nhìn thấy cô, mà ánh mắt anh ta dừng lại ở trên người Lâm Thanh Tuấn đang đứng đăng sau cô, khẽ câu môi nói: “Em Cẩm Sương vẫn chưa đi nữa sao? Anh nghĩ em đã đi rồi chứ!”
Bạch Cẩm Sương dường như cảm thấy đang có vô vàn ánh mắt đang hướng nhìn cô, khiến cô không khỏi lo lắng trong lòng, nhưng vẫn phải giữ lễ phép mà lại xa cách nói: “Anh Sở, bây giờ chúng tôi sẽ đi!”
Thấy cô lạnh nhạt như vậy, Sở Tuấn Thịnh cũng không buồn để ý: “Thật may, anh cũng đang định đi đây, em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi!”
Bạch Cẩm Sương khẽ nhíu mày từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh Sở, anh không cân phải như vậy đâu!”
Tất cả mọi người ở đây đều có những suy nghĩ khác nhau.
Mọi người cũng chẳng mù, ngay khi Sở Tuấn Thịnh đến đây, sắc mặt của Mặc Tu Nhân đã trở nên rất kém.
Đã thế còn bị Sở Tuấn Thịnh xem như không thấy mà ngó lơ.
Từ trước tới giờ, hai con người này vẫn luôn đối đầu nhau, hiện tại đột nhiên biến thành cuộc giằng co giữa ba người, chưa nói đến Sở Tuấn Thịnh lại chỉ nhìn Bạch Cẩm Sương mãi, rõ ràng là đang khiêu khích Mặc Tu Nhân.
Sở Tuấn Thịnh nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy, anh ta cũng không muốn làm khó cô, ngay sau đó chỉ đơn giản mà phóng khoáng cười: “Không đi cũng được, thế bữa nào anh cùng em chơi bi-a chung được chứ?”
Bạch Cẩm Sương thật không ngờ rằng, Sở Tuấn Thịnh lại khó đối phó đến thế, chẳng lẽ anh ta không nhận ra rằng cô thật sự không muốn
- -----------------