**********
Mặc dù nhà họ Viên đang cố gắng chống cự, nhưng thế lực của nhà họ Viên vẫn nhanh chóng sụp đổ.
Về phần nhà họ Tống, Mặc Tu Nhân biết rõ ràng Tống Đình Nguyên cùng bố mẹ Tống Chí Nam không phải một phe, ông ta hoàn toàn cắt đứt tất cả công việc kinh doanh của cha mẹ Tống Chí Nam, hơn nữa còn được Tống Đình Nguyên bảo đảm nhà họ Tống cùng một nhà Tống Chí Nam cắt đứt quan hệ mới có thể bảo vệ nhà họ Tống.
Nhà họ Viên không chịu nổi sự phẫn nộ của nhà họ Tần nên bị nhổ tận gốc.
Tống Chí Nam nửa sống nửa chết thở bình oxy nằm trong bệnh viện, Mặc Tu Nhân bắt các bác sĩ toàn lực cứu chữa cho cô ta.
Tống Chí Nam cứ như vậy chết đi, ai sẽ bồi thường cho cái chết của Tần Vô Đoan chứ?
Tống Chí Nam là thủ phạm đầu tiêu chuyện này, nếu Mặc Tu Nhân không tra tấn cô ta đến cầu sống không được mà cầu chết cũng không xong, thì Mặc Tu Nhân khó có thể tiêu tan được mối hận trong lòng.
Lúc thi thể Tần Vô Đoan bị đưa đi hỏa táng, Mặc Tố Nhiên quỳ gối trước cửa phòng hỏa táng, khóc nức nở đến suýt ngất xỉu.
Mặc Tu Nhân hận không thể rút gân Tống Chí Nam, lột da Tống Chí Nam ra Bây giờ, chỉ cần chờ đợi cho cô ta tỉnh lại thôi...
Nhà họ Viên và nhà họ Tống, nên xử lý đều phải xử lý!
Thế nhưng, Mặc Tu Nhân vẫn không tìm được Bạch Cẩm Sương!
Từ sau khi Bạch Cẩm Sương bị mẹ cô mang đi, Mặc Tu Nhân cố gắng thế nào cũng không tìm được cô.
Mấy ngày nay, anh đối với người mẹ vợ chưa từng gặp mặt kia đã sinh ra phẫn nộ không nói rõ, Bạch Cẩm Sương đang mang thai, anh không biết đứa bé thế nào rồi, Bạch Cẩm Sương tận mắt nhìn thấy Tần Vô Đoan chết trước mặt cô, cô khẳng định thống khổ đến cực điểm, Mặc Tu Nhân muốn ở bên cạnh cô, thế nhưng anh lại không tìm được cô...
Mặc Tu Nhân không biết bất kỳ tin tức nào của mẹ Bạch Cẩm Sương, mờ mịt đi điều tra căn bản không tra được cái gì.
Sau đó, anh nghĩ đến điều tra Đàm Phi Tuấn lúc trước khám bệnh cho anh, nhưng mà khi anh đến bệnh viện mới biết được, sự xuất hiện của Đàm Phi Tuấn chỉ là một vở kịch mà Bạch Cẩm Sương vì muốn mình khám bệnh nên hợp tác với Vân Thành Nam.
Tuy rằng đã sớm biết lúc trước Bạch Cẩm Sương quen biết Đàm Phi Tuấn, nhưng sau khi nghe Vân Thành Nam không biết gì về Đàm Phi Tuấn, trong lòng Mặc Tu Nhân vẫn cực kỳ thất vọng.
Bạch Cẩm Sương vẫn không tìm thấy, Tần Vô Đoan lại sắp hạ tầng.
Ngày hôm nay, toàn bộ Thành phố Trà Giang bao phủ trong màn sương mù, bông tuyết bay đầy trời ở nghĩa trang Bắc Đình.
Trước ngôi mộ mới của Tần Vô Đoan, vợ chồng Tần Hạo mặc áo đen, vẻ mặt nghiêm túc đau buồn.
Cho đến hôm nay, trong lòng Mặc Tổ Nhiên vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Nhìn dòng chữ thương con Tần Vô Đoạn trên bia mộ, nước mắt Mặc Tổ Nhiên không ngừng rơi xuống, bà cầm khăn tay che miệng đè nén tiếng khóc.
Mặc Tu Nhân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đứng ở bên cạnh cha mẹ, không nói một lời.
Lưng anh đặc biệt thẳng tắp, dường như không dám lộ ra độ cong yếu ớt, sợ bị gãy.
Anh của anh không còn nữa, Bạch Cẩm Sương cũng không tìm thấy toàn bộ cuộc sống của anh tựa hồ bị che khuất bằng một tầng màu xám.
Thế nhưng anh biết Bạch Cẩm Sương chưa chết, người đau thương còn phải sống sót, lúc anh Vô Đoan liều mạng cứu Cẩm Sương, nhất định là hy vọng Cẩm Sương sẽ sống tốt đi, anh chắc chắn phải tìm được Bạch Cẩm Sương, không phụ lòng anh ở trên thiên đường được.
Khách đến rồi đi, đặt một bó hoa trắng sau đó rời đi.
Lúc Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai đến nhìn thấy một nhà ba người nhà họ Tần, ánh mắt hai người đỏ lên.
Các cô nhanh chóng đặt bỏ hoa trắng xuống, vội vàng đưa tay xoa xoa mắt, xoay người rời đi.
Người tóc trắng tiễn người tóc đen, loại đả kích này đối với người nhà họ Tần mà nói thật sự quá lớn, quan hệ của Lâm Kim Thư cùng Tề Bạch Mai và Bạch Cẩm Sương tốt hơn. Họ không bao giờ nghĩ rằng mọi thứ cuối cùng sẽ phát triển như thế này.
Ngày hôm đó, hôn lễ đột nhiên chấm dứt, các cô cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đối với những chuyện này, người nhà họ Tần không có khả năng thông báo cho người ngoài được.
Cho đến khi Bạch Cẩm Sương cùng Tần Vô Đoan và Mặc Tu Nhân vội vàng rời đi, về sau Tần Vô Đoan xảy ra chuyện, Bạch Cẩm Sương lại biến mất, tất cả đều giống như nằm mơ vậy.
Khi Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư biết tình huống, trước mặt các cô cũng chỉ còn kết cục này.
Các cô không giúp được gì, trong lòng nhiều nhất chỉ có bất đắc dĩ cùng thống tiếc.
Từng người đứng trước bia mộ dần dần rời đi.
Cuối cùng trước mộ chỉ còn lại một nhà họ Tần, tuyết tựa hồ rơi càng lúc càng lớn.
Mặc Tu Nhân mở miệng, giọng nói khàn đến đáng sợ: “Bố, sức khỏe của mẹ không tốt, bố dẫn mẹ về trước đi, một mình con ở đây được rồi!”
Vẻ mặt Tần Hạo phức tạp nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân, cuối cùng lại nhìn thoáng qua bia mộ Tần Vô Đoan, ánh mắt đỏ bừng, nhắm mắt hít sâu một hơi:
“Đừng đứng quá lâu!”
Ông nói xong thì mang theo Mặc Tổ Nhiên thiếu chút nữa lần thứ hai khóc đến ngất xỉu rời đi.
Mặc Tổ Nhiên khóc không thành tiếng, bà chỉ yên lặng không tiếng động mà khóc, nhưng chính là như vậy cũng như đang khóc nức nở, bởi vì bà vẫn luôn khóc.
Tần Hạo bị thương đau lòng, thế nhưng ông cũng không thể trơ mắt nhìn vợ mình xảy ra chuyện.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi, trước mộ chỉ còn lại một mình Mặc Tu Nhân.
Tuyết trộn lẫn với gió bắc thổi lá cây xào xạc trong nghĩa trang.
Sau một lúc lâu, Mặc Tu Nhân mới khàn giọng mở miệng: “Anh, cảm ơn anh! Cảm ơn anh... Tại thời điểm sinh tử đã bảo vệ Cẩm Sương, đời này là em có lỗi với anh, nếu như có thể, kiếp sau em sẽ đến trả lại phần ân tình này cho anh!”
Anh nói xong thì trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói:
“Nếu có thể, xin anh ở trên thiên đường hãy ban phước cho em để em sớm tìm được Cẩm Sương, em thật sự lo lắng cho cô ấy, em đã tìm cô rất lâu, nhưng... Cô ấy giống như biến mất khỏi thế giới vậy, anh... Cô ấy là do anh dùng mạng đổi lấy, cô ấy hiện tại còn đang mang thai, nếu thật sự không tìm được cô ấy, em thật sự không biết... Làm thế nào em có thể chấp nhận được sự thật này nữa!”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân đỏ bừng, anh âm trầm nhìn bia mộ, tay nắm chặt.
Gió tuyết vẫn thổi mạnh như trước, Mặc Tu Nhân đứng thẳng trước mộ một lúc lâu, bông tuyết rơi đầy vai anh, anh lại giống như một tảng đá không cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, thân hình không nhúc nhích.
Đối diện cổng nghĩa trang Bắc Đình, có một chiếc xe màu đen đỗ lại trong một thời gian dài, vẫn chưa có dấu hiệu rời đi.
Trong xe, Đàm Phi Vũ có chút nhịn không nổi: “Dì Đỗ, rốt cuộc khi nào chúng ta mới được đi vào?”
Đỗ Yến Oanh mím môi, theo bản năng nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, lúc này mới mở miệng: “Chờ người ta đi xong, chúng ta mới đi vào được!”
Đàm Phi Vũ vốn không chú ý, rốt cuộc những người đó rời đi, còn có người nào chưa đi vậy.
Anh ta cau mày nói, “Người đàn ông đó vẫn chưa đi sao?”
Đàm Phi Tuấn tức giận nhìn con trai: “Con không biết thì đừng nói chuyện!”