.
Con mèo bị thương Khuôn mặt điển trai của Mặc Tu Nhân hơi trâm xuống.
Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, vậy sao cô lại nói là đang ở nhờ nhà người khác? Cậu ta đối xử với Bạch Cẩm Sương không tốt sao? Nên mới khiến cô cẩn trọng như vậy.
Cảnh Hạo Đông chớp mắt, vô thức nhìn về phía Mặc Tu Nhân, vẻ mặt giêu cợt, như muốn hỏi lại, sao cậu lại đối xử không tốt với Bạch Cẩm Sương người ta thế.
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta một cái, khẽ lắc đầu, tỏ ý anh ta đừng bắt chuyện.
Lâm Kim Thư biết chuyện đăng ký kết hôn của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, cô cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Bạch Cẩm Sương.
Cô biết Bạch Cẩm Sương thích mèo, trước đây ở nhà họ Bạch, Bạch Linh Lan bị dị ứng với lông động vật nên Bạch Cao Minh không cho cô nuôi.
Cô mở miệng nói: "Cẩm Sương, nuôi nó ở nhà tớ đi, đợi đến khi cậu có chỗ ở cố định rồi sang đem nó về nhé!" Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn Lâm Kim Thư ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay cô ấy: "Cậu còn đang bị thương kìa, sẽ không tiện chăm sóc nó đâu!" Vân Thành Nam rất đúng lúc nói: "Hay nuôi nó ở chỗ tôi đi, sau này nếu muốn em cứ sang đưa nó vê!" Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Vân Thành Nam: "Sao làm vậy được chứ..."
Lời suy nghĩ của cô mắc kẹt trong cổ họng, cô thấy cách phía sau Vân Thành Nam không xa, Mặc Tu Nhân đang đứng cùng Cảnh Hạo Đông.
Một người thì vô cảm, một người thì khôi hài, không biết họ đã ở đây bao lâu, sau đó lại thấy nói mấy câu nữa.
Vân Thành Nam thấy Bạch Cẩm Sương là lạ, vô thức quay lại phía sau.
Khi Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân, cô ngay lập tức hiểu ra, Mặc Cảnh Tu và Cảnh Hạo Đông chính là người gửi mấy món ăn được thanh toán trước lúc nãy.
Cô ngạc nhiên đến mức quên hỏi mọi người, buột miệng hỏi thẳng: "Người trong phòng bao lúc nãy là các anh!" Cảnh Hạo Đông mỉm cười, ngầm thừa nhận.
Bạch Cẩm Sương buồn bực nhìn Lâm Kim Thư một cái: "Không phải cậu nói đây là khách hàng của cậu sao?”
Cảnh Hạo Đông bật cười: "Kim Thư, tôi trở thành khách hàng của em khi nào vậy? Sao tôi lại không biết vậy nhỉ?" Lâm Kim Thư trừng mắt, vẻ mặt khó coi, hiển nhiên bây giờ cô không muốn nói nhảm với anh ta: "Tôi sẽ trả lại tiền bữa ăn cho anh!" Ánh mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, cô đứng lên: “Cảm ơn anh Mộ và anh Cảnh đã giúp thanh toán! Bây giờ các anh phải đi rồi à?" Bạch Cẩm Sương nghĩ, bây giờ họ đi ra đây, nhất định là vì họ phải rời đi.
Chỉ cần họ nói đúng, thì cô có thể nói là đi thong thả không tiễn.
Một khi hai người họ rời đi, thì cô sẽ có thể
- -----------------