Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, cười cười: “Ừ, là anh nhờ, phương tiện truyền thông tin tức càng có mức độ đáng tin cao hơn, anh đã gửi lời chào và làm quen với họ!”.
Dù sao thì, chuyện này đúng hay sai sai hay đúng, anh chỉ sợ dân mạng còn chưa tin, liền. chào hỏi làm quen với bên phương tiện truyền thông chính thức của chính phủ.
Bạch Cẩm Sương vẻ mặt cảm động nhìn Mặc Tu Nhân, trong ánh mắt lập lòe ánh nhìn sùng bái.
Cô thật sự là không hề nghĩ tới, Mặc Tu Nhân có thể xoay chuyển càn khôn, xử lí chuyện này tốt đến như vậy.
Mặc Tu Nhân hiện tại ở trong mắt cô, cả người đều tỏa ra hào quang!
Trên mạng hiện tại khi nhắc tới Bạch Cẩm Sương, tất cả đều là nói đến thân thế của cô và những video xin lỗi cô, khuôn mặt nhỏ của Bạch Cẩm Sương đỏ bừng, hẳn là đang rất vui vẻ.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch vui vẻ của Bạch Cẩm Sương, trong lòng cả một mớ hỗn độn..
Anh đột nhiên đứng lên, đi sang đó, tay vuốt vuốt về hướng khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương thần kinh lập tức trở nên lo lắng: “Anh... Anh muốn làm gì?”.
Mặc Tu Nhân nhè nhẹ mà giúp Bạch Cẩm Sương lau vụn bánh mì ở trên khóe miệng, cong cong môi: “Ngốc quá, trên khóe miệng đều là vụn bánh mì kìa!”.
Bạch Cẩm Sương vội vàng duỗi tay sờ sờ khóe miệng: “Làm gì có chứ!” Mặc Tu Nhân cười nhẹ nhàng: “Ừ, em nói không có thì là không có!”.
Bạch Cẩm Sương chớp chớp đôi mắt, ánh mắt phát sáng nhìn Mặc Tu Nhân, cô bây giờ sẽ không sợ Mặc Tụ Nhân sẽ có bất kỳ áp lực gì nữa rồi.
Dù sao thì, mọi chuyện đã giải quyết.
Cô tò mò hỏi: “Anh làm thế nào mà thuyết phục được bọn họ nói ra sự thật, và nói lời xin lỗi với em vậy?”
Mặc Tụ Nhân nhìn dáng vẻ đơn thuần của Bạch Cẩm Sương, con người lóe lên, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Cùng bọn họ nói sự thật, giảng đạo lý thôi!”
Bạch Cẩm Sương méo miệng: “Anh thôi gạt em đi, anh cho rằng em sẽ tin sao?”
Mặc Tu Nhân cười lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn Bạch Cẩm Sương: “Không phải không nói cho em, là có chút... bạo lực đẫm máu chút, không thích hợp kể cho em nghe!”.
Bạch Cẩm Sương không cho là đúng: “Em và anh đều đã từng bị Sở Tĩnh Dao bắt cóc, đúng rồi, còn có trước đó, chuyện của khách sạn suối nước nóng thành phố Trà Giang, em cũng đã bình tĩnh mà chấp nhận sự thật rồi, anh còn coi khinh em!”.
Nghĩ đến chuyện của khách sạn suối nước nóng thành phố Trà Giang, Mặc Tu Nhân thần sắc có chút phức tạp, cười không đến đáy mắt: “Thế sao? Hóa ra bảo bối nhà chúng ta lại lợi hại như vậy!”.
Có lẽ, chuyện của Tổng Chí Nam, anh phải tìm thời điểm thích hợp nói cho Bạch Cẩm Sương biết.
Bạch Cẩm Sương vừa mới đã trải qua chuyện trên mạng, vẫn là để sau hãy nói.
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân, ngạo kiều khẽ hừ một tiếng: “Chuyện đó là đương nhiên!”
Mặc Tu Nhân cười để ly sữa bò trong tay xuống, cười khẽ ra tiếng: “Thật ra, chính là ép bức, bằng không, em cảm thấy lương tâm bọn họ sẽ bị dày vò không yên, chính mình chủ động xin lỗi em sao?”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh nói như vậy, con người hơi lóe lên, có chút rầu rĩ nói: “Cũng đúng, thôi bỏ đi, em cũng không muốn biết anh làm như thế nào, dù sao dân mạng đã biết hết mọi chân tướng rồi!”
Mặc Tu Nhân không nghĩ tới, Bạch Cầm Sương chi hỏi một nửa, liên không hỏi nữa. Anh cười cười, đang muốn cùng Bạch Cẩm Sương nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên. Mặc Tu Nhân lấy điện thoại ra, nhìn thấy là Tần Vô Đoan gọi đến. Anh nhận điện thoại: “Alo, anh, anh có chuyện gì sao?”.
Tần Vô Đoan nói: “Là như thế này, trước kia, anh không phải là nhờ em dẫn em gái của bạn anh sang đây sao? Cô bé ấy ở bên này không quen, nói là sợ ở một mình, anh anh nghĩ, bằng không... để nó sang chỗ em ở hai ngày!”.
Mặc Tu Nhân mặt lập tức đen xì: “Anh, em có bạn gái, anh không sợ em bị bạn gái hiểu lầm sao!”.
Nghe thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy, Tần Vô Đoạn nháy mắt có chút ảo não lắc đầu cười: “Xin lỗi nhé, Tu Nhân, anh vừa rồi thật đúng là đã quên mất chuyện này, con bé đó mới là trẻ vị thành niên, vẫn là một đứa nhỏ, anh cũng chưa nghĩ nhiều như vậy, anh trai nó nhờ anh chăm sóc nó, anh còn đang ở nơi khác, buổi tối hôm nay mới có thể trở về, đây không phải là không còn cách nào khác sao, bằng không, em buổi trưa dẫn nó đi ăn một bữa cơm, thế nào?”
Mặc Tu Nhân có chút bực bội: “Không thể không đi sao?”
Giọng nói Tần Vô Đoan có chút bất đắc dĩ: “Thật ra anh muốn tự mình sẽ đi, dù sao thì bạn anh đã nhờ anh rồi, nhưng mà, anh hiện giờ lại đang đi công tác ở nơi khác, nhưng mà lực bất tòng tâm, em hãy dẫn nó đi ăn bữa cơm đi, bằng không, con bé mà mách anh trai nó, nói anh. không chăm sóc con bé tử tế, điều này cũng không tốt, nếu em sợ bạn gái em hiểu lầm, thì dẫn theo cô ấy đi cùng đi
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng: “Về sau những chuyện như thế này, anh tự làm đi, đừng tìm em!"
Tần Vô Đoan cười nói: “Được được được, chỉ cần giúp đúng lần này thôi là được rồi!”
Mặc Tu Nhân nhắc nhở một câu: “Còn có, em sẽ không đồng ý để nó ở lại chỗ của em, chỗ ở có nó, em đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nếu nó không muốn ở một mình, anh tự mình giải quyết đi, đừng đến làm phiền em nữa!”
Tần Vô Đoạn biết tình tính của em trai mình, nghe thấy giọng nói của nó không còn chút kiên nhẫn nào, nhịn không được cười nói: “Được, về sau tuyệt đối không phiền em nữa!”
Mặt Mặc Tu Nhân lúc này mới đen xì cúp điện thoại. Bach Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Ai vậy?”. “Anh trai anh!” Mặc Tu Nhân nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Bạch Cẩm Sương nhịn không được tò mò hỏi: “Anh trai anh tìm anh làm gì?” Cô nghe được Mặc Tu Nhân nói, sợ cô hiểu lầm chuyện này.
Mặc Tu Nhân nghĩ đến, Bạch Cẩm Sương còn không biết chuyện này của Dư Thiên Thanh, anh giải thích cho Bạch Cẩm Sương: “Một người bạn của anh trai anh, em gái anh ấy trước kia ở thành phố Tây Hải, gần đây tình hình mưa bão ở thành phố Tây Hải có chút nghiêm trọng, người thân của con bé ở nước ngoài, có chút lo lắng cho em gái, liền bảo anh trai anh đưa nó về thành phố Trà Giang, vừa đúng lúc, khoảng thời gian này muốn đi học đại học ở đây, anh trai anh mấy ngày nay đi công tác ở thành phố khác, muốn anh dẫn nó qua đây, hiện tại, con bé đang ở thành phố Trà Giang, con bé không muốn một mình ăn một mình ngủ, anh trai anh lực bất tòng tâm, liền tới quấy nhiễu anh!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy những lời này của Mặc Tu Nhân, nhịn không được cười: “Con bé đó bao nhiêu tuổi rồi?”.
Ánh mắt Mặc Tu Nhận lóe lên: “Anh cũng không biết, nghe nói là vừa thành niên!”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu, nhìn nhìn Mặc Tu Nhân: “Như vậy sao, vậy anh đang nghĩ như thế nào?”.
Mặc Tu Nhân hắng hắng giọng nói: “Anh không có dự định gì, đồng lộn xộn của anh trai anh, anh ấy tự mình đi thu dọn, anh chỉ đồng ý với anh ấy, buổi trưa dẫn con bé đi ăn cơm!”
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Đừng nói anh giống như một người bề trên vậy, tiểu cô nương người ta đã thành niên rồi!”.
Mặc Tu Nhân không cho là đúng: “Ở trong mắt anh, chỉ là một đứa bé!”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái: “Em đây cũng mới hai mươi thôi, theo em đánh giá, em chỉ lớn hơn đối phương có một hai tuổi thôi!”
Mặc Tu Nhân ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại, đúng là như thế!
Anh mạnh miệng nói: "Dù sao em cũng không giống những người khác!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười ra tiếng: “Ừ, em biết, tiêu chuẩn của anh từ trước đến nay là nhìn được ai đâu!”.
Mặc Tu Nhân nghe được lời này, cũng cong cong môi: “Đúng rồi, buổi trưa em anh dẫn con bé đi ăn trưa!”.
Bạch Cẩm Sương nhìn anh một cái, cười nói: “Anh vừa rồi có phải cùng anh trai anh nói, sợ em bởi vì chuyện mà hiểu lầm không?”
Mặc Tu Nhân ngẩn ra, lắc đầu: “Sao có thể chứ, suy nghĩ của anh trai anh rất lạ, muốn cho con bé đó ở lại nhà của chúng ta, nghĩ lại cũng không có khả năng đó!”.
Bạch Cẩm Sương mỉm cười, hiểu chuyện nói: “Đúng vậy, đúng là có hơi bất tiện!”
Mặc Tu Nhân cười cười, trong đôi mắt toàn là ý cười, nịnh nhìn Bạch Cẩm Sương: “Ừ, không hề tiện, chúng ta hôn nhau, còn phải bận tâm xem bên cạnh có bóng đèn hay không?”