Chương 922: Làm tất cả những gì có thể
Lâm Kim Thư có chút kinh ngạc, cô ấy đúng là thật không ngờ được còn có điều này.
Chỉ có điều, chuyện này cũng bình thường, mẹ của mỗi người vì con làm tất cả những gì có thể
Cô ấy nói: "Như vậy đúng là thuận tiện, dù sao con cái cho dù là kén chọn ăn, cũng phải cân bằng dinh dưỡng, nếu như vậy sẽ thử thách tay nghề nấu ăn rồi!"
Tề Bạch Mai gật đầu: "Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy như vậy, tớ không thích ăn khoai tây cả củ, thế nhưng khoai tây cắt thành sợi hoặc xay nhỏ thì mùi vị cũng rất ngon, tớ cũng sẽ ăn!"
Lâm Kim Thư cạn lời: "Cậu là trẻ con sao?" Tề Bạch Mai: "... Người lớn thì không thể kén ăn sao?"
Nói xong, cô ấy nháy mắt với Lâm Kim Thư, để Lâm Kim Thư mau chóng hỏi Bạch Cẩm Sương làm sao vậy.
Lâm Kim Thư họ nhẹ một tiếng, mím mím môi, nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương...canh đã được rồi, có rau và thịt cậu muốn ăn gì, tớ lấy giúp cậu!"
Tề Bạch Mai không nói gì nhìn trời.
Bạch Cẩm Sương nói: "Không sao, cậu không cần để ý đến tớ, tớ tự lấy được rồi, cậu và Bạch Mai thích ăn cái gì, cũng mau tự lấy cho mình đi!"
Lâm Kim Thư gật đầu bỗng nhiên chuyển đề tài: "Đúng rồi, Cẩm Sương...cậu hôm nay không sao chứ, tớ nhìn thấy cậu đi vào cửa cứ rầu rĩ vậy!" Bạch Cẩm Sương ngẩn người, có chút giật mình nhìn Lâm Kim Thư: "Rõ ràng như vậy sao?"
Lâm Kim Thư hơi tức giận nói: "Rất rõ ràng, có được không vậy?"
Bạch Cẩm Sương mím môi, con mắt giật giật: "Có chút chuyện nhỏ, không cần để ở trong lòng, tớ rất nhanh liền có thể điều tiết tốt được!"
Nghe câu trả lời như thế, Tề Bạch Mai cảm thấy trong lòng mình lại có chút tò mò và bức bối, chuyện gì nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết.
Cô ấy mặt căng ra: "Cẩm Sương, nếu là đã chút chuyện nhỏ, vậy cậu nói cho mình với Lâm Kim Thư nghe xem, cậu đừng để ở trong mình buồn bực, như vậy hai đứa mình cũng không kìm được mà suy nghĩ lung tung!"
Nghe được Tề Bạch Mai nói như vậy, Bạch Cẩm Sương có chút sáng tỏ, cô bản thân cũng không phải là đang suy nghĩ lung tung sao!
Lúc đó không hỏi Mặc Tu Nhân, lúc này gọi điện thoại hỏi cái này, cảm giác giống như là chuyện nhỏ biến thành to rồi, nghĩ thế quái nào càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái.
Nghĩ đến đây, cô cũng không có ý định tiếp tục che giấu nữa, chỉ là môi hơi giật giật: "Tớ vừa nãy khi đến đây có đi đến công ty của Mặc Tu Nhân!"
Tề Bạch Mai lông mày hơi nhíu: "Anh ấy ở công ty cùng với thư ký làm chuyện ám muội sao?"
Bạch Cẩm Sương: "
Cậu suy nghĩ này đúng thật là
Lâm Kim Thư cạn lời: "Tề Bạch Mai, cậu tốt nhất vẫn là ngậm miệng lại đi, Mặc Tu Nhân không phải loại người đó!"
Bạch Cẩm Sương khóe miệng cong lên: "Anh ấy chính xác không phải loại người như vậy, Bạch Mai cậu cũng đừng nghĩ lung tung, là tớ nhìn thấy Hứa Phồn Tinh!"
Tề Bạch Mai đối với Hứa Phồn Tinh này, hoàn toàn không có ấn tượng, cô ấy trước đó bận rộn chuyển bị chuyện cưới xin, gần đây cũng rất nhiều tiệc cũng không tham gia rồi!
Lâm Kim Thư ở nhà họ Tần ở bữa tiệc nhận ra Tần Minh xuân, đúng là nhìn thấy Hứa Phồn Tinh một lần, tuy rằng ấn tượng không tốt, nhưng đối với người này, thực sự là không có ấn tượng gì quá sâu sắc.
Cô ấy hỏi Bạch Cẩm Sương: "Có phải là Hứa Phồn
Tinh kia làm chuyện gì khiến cho cậu không vui rồi?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không có chuyện đó!" Tề Bạch Mai không hiểu: "Vậy cậu buồn vì cái gì?"
Bạch Cẩm Sương thấy hai người bọn họ truy hỏi, có chút khó xử, hình như nghĩ kỹ lại, thực sự là bản thân mình nghĩ chuyện nhỏ thành lớn rồi, nói không ra được mặt cô có chút đỏ lên.
Cô nói: "Tớ trước đây không phải nói rồi sao, là chuyện nhỏ, là tớ suy nghĩ nhiều thôi, các cậu cũng không cần để ở trong lòng!"
Tề Bạch Mai kiên nhẫn: "Tớ không cảm thấy vậy...chắc chắn là cô ta làm cái gì, mới khiến cho cậu không vui, tớ quen biết cậu, cậu không phải là người không phân biệt đúng sai, cậu cũng đừng giúp cái người tên là Hứa Phồn Tinh giấu nữa, cậu nói ra, tớ và Lâm Kim Thư đi xử lý cô ta!"
Nghe thấy Tề Bạch Mai nói giống như là thổ phỉ vậy, Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: "Cô ấy thực sự không làm cái gì, chính là hiện tại xuất hiện ở tập đoàn Tần Thị, dường như là đi làm ở đó, mình khi ở gần cửa thang máy cô ấy vừa hay đến đó, khiêu khích nhìn mình một chút, chỉ có vậy thôi!"
Tề Bạch Mai có chút lơ mơ: "Có mỗi như vậy? Cậu liền không vui rồi?"
Không phải chứ, đây không phải là Bạch Cẩm Sương mà cô biết!
Bạch Cẩm Sương mặt có chút đỏ: "Tớ nói rồi, vốn là không có chuyện gì to tát cả, tớ cũng không nói với Mặc Tu Nhân!"
Bạch Cẩm Sương dứt lời, Lâm Kim Thư đột nhiên mở miệng: "Cô ấy trước đây chắc đã làm chuyện gì đó, nếu không cậu cũng sẽ không vô duyên vô cớ bởi vì một người nhìn khiêu khích cậu một chút liền nghĩ lung tung rồi!"
Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài một cái, không thể không nói, vẫn là Lâm Kim Thư hiểu rõ cô nhất. Giữa bạn thân, chỉ cần nói mấy lời đầu ra lời sau hoàn toàn có thể hiểu rõ rồi.
Bạch Cẩm Sương nói với Lâm Kim Thư cùng Tề Bạch Mai mấy chuyện bất ngờ xảy ra với mình trước đây và chuyện cô hoài nghi Hứa Phồn Tinh.
Tề Bạch Mai khé cau mày: "Nếu như thực sự là người con gái này làm, thì người con gái này đúng là có bệnh, cậu lại không qua lại với cô ấy quá nhiều, làm sao lại nhằm vào cậu chứ?"
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ thở dài: "Chúng tớ thực sự là không có gặp nhau nhiều, chỉ là lần đầu tiên ở tiệc trên du thuyền của Thẩm Đinh Nhiên, cô ấy vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân, mà lúc đó tớ là bạn gái của Mặc Tu Nhân, biểu hiện si mê của cô ấy đối với Mặc Tu Nhân quá rõ ràng, nếu không có tớ ở bên cạnh, Mặc Tu Nhân biểu hiện cũng rất lạnh lùng, tớ thấy cô ấy có trực tiếp mà nhào tới!" Tề Bạch Mai không nhịn được tặc lưỡi: "Tình cảm chính là tình địch mà!"
Lâm Kim Thư cau mày: "Cô ta bởi vì điều này mà nhằm vào cậu?"
Bạch Cẩm Sương khẽ lắc đầu, mấy lần sau gặp mặt, khi mà đi cùng Tề Bạch Mai thử váy cưới, ở trong nhà vệ sinh, Hứa Phồn Tinh cũng khiêu khích nói chuyện với mình.
Cô mím môi nói: "Lúc đó, Vân Yên vừa đúng lúc đến, lại đúng lúc nhắc đến chuyện kết hôn của tớ và Mặc Tu Nhân, chỉ có điều, sau đó Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ đính hôn, tớ và Mặc Tu Nhân đi tham gia lễ đính hôn, khi gặp nhau ở nhà họ Thẩm, tờ thấy Hứa Phồn Tinh dường như cũng không có thu lại ý tứ với tớ!"
Tề Bạch Mai có chút tức giận bất bình: "Vì thế...cô ta ngang ngược mơ ước chồng của cậu, hiện tại còn chạy đến công ty của chồng cậu để câu dẫn, cậu còn có thể ngồi yên được sao?"
Bạch Cẩm Sương: "..."
Làm sao nghe Tề Bạch Mai nói như vậy hình như là rất nghiêm trọng.
Lâm Kim Thư cũng nói: "Cẩm Sương, hôm nay cậu ở công ty gặp cô ta, đây quả thực không coi là chuyện lớn, nhưng...cô ta trước đây rõ ràng là si mê Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhận lại còn để cho cô ta vào công ty, đây là để bỏ mặc cô ta có ý đồ bất chính sao? Tớ tin, là người bình thường cũng đều nghĩ như vậy, cậu cũng đừng nghĩ rằng bản thân mình chuyện bé xé ra to nữa, cá nhân tớ cảm thấy, cậu vẫn là đi hỏi Mặc Tu Nhân thì tốt hơn, tớ quen biết Mặc Tu Nhân, không phải là loại người đó cho nên tớ khuyên cậu, bất luận có chuyện gì, nói rõ ràng với tổng giám đốc Mặc, nói không chừng, anh ấy làm như vậy, có liên quan đến chuyện công ty thì sao?" Bạch Cẩm Sương nghe thấy Lâm Kim Thư nói như vậy, hình như bỗng được khai sáng ra rồi.
Cô chớp mắt, gật đầu: "Cậu nói đúng, đợi đến ngày mai, tờ đích thân đi hỏi anh ấy!"
Tề Bạch Mai kinh hãi cô: "Bây giờ hỏi luôn, cậu sợ cái gì, còn có tớ và Lâm Kim Thư tiếp sức cho cậu đây! Nếu như họ Mặc kia dám ở sau lưng cậu làm chuyện xấu gì, coi như là...coi như là tớ và chồng của cậu hợp tác rất sâu rộng, tớ cũng không sợ đắc tội với anh ấy, phải giúp cậu trừng trị anh ấy mới được!"
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười: "Cậu đừng có kích động, lòng tốt của cậu tớ nhận rồi, tớ cũng biết cậu và Lâm Kim Thư là quan tâm tớ, chỉ là...tớ xác định, Mặc Tu Nhân không phải là loại người dễ dàng thay lòng, anh ấy thực sự là loại người ấy cũng sẽ không chờ tớ sau năm, tớ chỉ là cảm thấy, có một số lời, vẫn là sau khi gặp mặt nói chuyện vẫn tốt hơn!"