Nghe nói đến đây, Lăng Như Yến bật khóc: “Con khốn, tất cả đều tại con khốn đó, hại tôi thành như vậy, tôi nên làm cái gì đây, tôi không thể tham gia cuộc thi Trang sức thế ký, tôi thật sự rất hận! Bạch Cẩm Sương con khốn kia, tôi hận không thể lột da, rút gân, uống máu của cô ta.”
Vẻ mặt Thượng Vân Dương sắc bén, trong mắt còn thoáng qua vẻ độc ác, trầm giọng nói: “Tôi cũng cảm thấy lần này công ty xử lý hơi quá đáng, nếu không thì chúng là độc ác một chút, giết chết cô ta.”
Vừa nói Thượng Vân Dương vừa làm một động tác cắt cỡ. Lăng Như Yến ngừng khóc: “Cô muốn làm gì?”
Lăng Như Yến cho răng Thượng Vân Dương chỉ có suy nghĩ muốn làm chuyện độc ác gì đó khiến cho Bạch Cẩm Sương mất hết danh dự mặt mũi mà thôi. Kết quả là Thượng Vân Dương u ám lên tiếng: “Không lâu nữa công ty sẽ có một chuyến đi chơi tập thế, nghe nói đã quyết định rôi, sẽ ngâm suối nước nóng trên núi ở thành phố Trà Giang, mùa này côn trùng trên núi rất nhiều, mỗi một phòng nhất định sẽ có chuấn bị nhang điện đuối muôi.”
“Khi đó nhiều người hỗn loạn, chúng ta chỉ cân thừa cơ hội lúc không có ai sắp xếp, tránh đi camera sau đó đổi hộp tinh dầu đuổi muỗi ở trong phòng của Bạch Cẩm Sương thì chuyện này đã thành công một nửa rồi, chỉ cần cô ta cắm điện vào nhang muỗi, dung dịch trong hộp nhờ có điện sẽ tỏa ra chất khí độc, đủ cho cô ta chết mấy trăm lần. Phải biết rằng có rất nhiều dung dịch không màu không mùi lại có độc, ví dụ như Sarin, hay độc thân kinh VX, cơ thể con người chỉ cần hít vào khoảng hai mươi miligram trở lên sẽ chết ngay trong vòng chưa tới năm phút.”
Lăng Như Yến sợ hãi, mặt của cô ta hoảng sợ nhìn Thượng Vân Dương, cô ta không ngờ cái Thượng Vân Dương nói tới là việc giết người. Vẻ mặt Thượng Vân Dương giống như ác quỷ, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lăng Như Yến thì cô ta bật cười một tiếng: “Sao vậy? Cô sợ à? Không phải lúc nãy vẻ mặt còn tràn ngập hận thù sao? Tôi còn tưởng rằng cô hận cô ta rất nhiều, thì ra cũng chỉ như thế thôi!”
Thượng Vân Dương vừa nói xong thì xoay người muốn đi ra. Kết quả thì Lăng Như Yến kéo cô ta lại, giọng nói run rẩy: "Cô chờ một chút, để cho tôi lại suy nghĩ một chút!"
Cô ta cuối cùng vẫn có chút bối rối, bởi vì muốn giết một người ở trong công ty cho nên cô ta cảm thấy sợ hãi. Cô ta nhìn Thượng Vân Dương, giống như là lần đầu tiên mới biết cô ta vậy.
Thượng Vân Dương nhíu mày một cái: "Cô còn suy nghĩ gì nữa, cô không dám làm cũng không sao nhưng đừng làm chậm trê thời gian của tôi...”
Vẻ mặt Tê Bạch Mai hoảng hốt, cô ta sợ hãi với sự đen tối của con người, bỗng nhiên có một tiếng động ở phía sau cánh cửa. Trong chớp mắt, Thượng Vân Dương cất cao giọng: 'Ai đó?"
Âm thanh Lăng Như Yến cực kỳ hoảng hốt: "Có ai trong đó không?"
Tê Bạch Mai nhíu mày không lên tiếng, tim đập nhanh lên. Giọng nói của Thượng Vân Dương lạnh lùng: "Đi ra đây cho tôi, đừng để tôi tự mình lôi cô ra”
Tê Bạch Mai đẩy cửa, đang muốn đi ra ngoài. Thì nghe thấy cửa nhà vệ sinh vang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Sợ là cô tìm sai hướng rôi!"
Thượng Vân Dương xoay người lại, nhìn thấy Lâm Kim Thư đi tới, cô ta bỗng lóe lên ý nghĩ muốn giết người nhưng cũng nhanh chóng biến mất: “Cô tới đây làm gì?”
Lâm Kim Thư nhìn cô ta mỉa mai: “Đầu cô dùng đế hít thở sao? Tới nhà vệ sinh để đi vệ sinh chứ cô nghĩ làm gì?”
Vẻ mặt Lăng Như Yến u ám: “Cô nghe hết rôi sao?”
Khuôn mặt Lâm Kim Thư lạnh lùng: “Nghe được thì sao, không nghe được thì sao?”
Lãng Như Yến bật cười thành tiếng: "Không sao hết, chúng tôi không có làm chuyện gì xấu, cô có nghe được cũng không sao.”
Lâm Kim Thư đi tới bồn rửa tay, nhìn hai người lòng dạ xấu xa trong gương, từ tử nói: “Đúng vậy, mấy người không có làm chuyện gì xấu, chỉ là đang lên kế hoạch để làm việc xấu mà thôi.”
Vẻ mặt của Thượng Vân Dương bỗng nhiên thay đối, trở nên vô cùng u ám. Cô ta lạnh lùng bước lên, thừa lúc Lưu Thục Kiêu không kịp phản ứng đã nắm tóc của cô ấy, trực tiếp mở vòi nước rồi nhấn đầu cô ấy vào trong. Lâm Kim Thư không ngờ cái con điên Thượng Vân Dương này nói ra tay là ra tay. Cô ấy vùng vẫy dữ dội, tay cô ấy đưa lên muốn nảm được cánh tay của Thượng Vân Dương. Nhưng chưa năm được cánh tay đã trực tiếp cào mặt Thượng Vân Dương.
Thượng Vân Dương la lên một tiếng, buông tay ra, hoảng sợ bụm mặt: “Lâm Kim Thư, con khốn này, mày dám cào mặt tao.”
Cô ta nhìn khuôn mặt của mình trong gương, trên đó đã xuất hiện mấy vết máu, lại nhìn Lâm Kim Thư bằng ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ấy. Lâm Kim Thư loạng choạng đứng lên, định nói chuyện. Thượng Vân Dương thấy máu trên mặt mình thì đột ngột cầm lấy chậu hoa bên cạnh, đập thẳng về hướng của Lâm Kim Thư. Lâm Kim Thư né tránh không kịp cho nên bị đập vào trong bụng, ngay lúc đó cô ấy cảm thấy bụng mình đau như sắp chết. Cô ấy che bụng, sắc mặt trảng bệch nhìn Thượng Vân Dương. Anh mất của Thượng Vân Dương giống như muốn giết chết Lâm Kim Thư vậy.
Lăng Như Yến không ngờ sự việc sẽ tiến triển như vậy, cô ta vội vàng kéo cánh tay của Thượng Vân Dương: “Vân Dương, bình tỉnh một chút, chỗ này không phù hợp để ra tay.”
Tê Bạch Mai đang gởi tin nhản cho Bạch Cẩm Sương, để cho cô kêu người đến đây, Lâm Kim Thư bị người ta bắt nạt ở trong nhà vệ sinh. Cô ta vừa gởi tin nhãn xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Cô ta vội vàng mở cửa đi ra bên ngoài.
Sau đó cô ta thấy Lăng Như Yến kéo Thượng Vân Dương đang tức giận, trên mặt của Thượng Vân Dương còn bị thương. Lâm Kim Thư thì che bụng, vẻ mặt cô cùng đau đớn, yếu ớt dựa vào từng, cả người không thể đứng vững được.
Tê Bạch Mai nghe thấy Thượng Vân Dương kêu tên của Lâm Kim Thư, biết chắc chắn cô ấy chính là bạn của Bạch Cẩm Sương. Cô ta mặc kệ ánh mắt hoảng sợ của người khác, nhanh chân bước tới bảo vệ Lâm Kim Thư ở sau lưng. Thượng Vân Dương không ngờ rằng vừa rôi ở bên trong thật sự còn có người khác. Cô ta biết mình không thể ra tay được nữa cho nên cười to: “Lâm Kim Thư ơi Lâm Kim Thư, thật đáng buồn cho cô, coi như cô phá hủy khuôn mặt của tôi thì Lâm Thanh Tuấn cũng sẽ không thích cô.”
Nhắc tới Lâm Thanh Tuấn, vẻ mặt Lâm Kim Thư cũng thay đổi. Lâm Kim Thư kiên cường đứng dậy, tay đặt ở trước bụng, vẻ mặt trắng bệch như một tờ giấy: “Là cô ra tay trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi, không liên quan tới Lâm Thanh Tuấn.”
Khuôn mặt Thượng Vân Dương đau đớn, ánh mắt giống như một con quy: “Cô nghĩ tôi có tin hay không? Lâm Kim Thư, cô là con khốn, cô dám phá hủy khuôn mặt của tôi, tôi muốn giết cô. Cô ta vừa nói vừa vùng vẫy cánh tay khỏi Lãng Như Yến
. Lãng Như Yến sử dụng sức mạnh từ khi bú sữa mẹ đến giờ để kéo tay cô ta, hai bên đều có hai người, nhất định không thể ra tay ở chỗ này được. Tê Bạch Mai đứng trước mặt của Lâm Kim Thư, mỉa mai nhìn Thượng Vân Dương: “Giết người là vi phạm pháp luật, mong đầu óc cô tỉnh táo một chút, đầu óc vô dụng cũng không sao nhưng đừng để nó bị nước vào,”
Thượng Vân Dương hung hăng trợn mắt nhìn Tê Bạch Mai, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo: "Cô câm miệng cho tôi, Tê Bạch Mai, cô là thứ gì chứt"
Tê Bạch Mai im lặng nhìn cô ta: "Thứ gì hả? chậc chậc... Thượng Vân Dương, tôi thật hâm mộ làn da của cô, được chăm sóc đến độ dày như vậy. Thứ đồ gì sao, cô đang tự nói cô đó hả. Tôi thấy cô lúc bắt nạt người khác có thể giả bộ giống một chút được không?”
“Con khốn này!” Thượng Vân Dương tức giận đến phát điên.
Tê Bạch Mai đúng là có thể chọc người khác tức chết: “Tôi nói thật, khi mà cô khốn nạn lên thì đúng là không ai dám so sánh với cô.”
Thượng Vân Dương trực tiếp thoát khỏi cánh tay của Lăng Như Yến, nhào về phía Tê Bạch Mai.
Tê Bạch Mai nhanh chóng kéo Lâm Kim Thư né tránh, miệng vẫn độc ác khiến cho người ta tức lộn ruột: “Cô có thể cách xa tôi một chút được không, tôi mắc bệnh sạch sẽ, không muốn nhìn thấy rác rưởi.”