Chương 651: Chơi quá vui
Trong lòng Lâm Kim Thư nghĩ là có lẽ cách làm của Vân Thành Nam mới đúng, anh ta nhìn rõ hơn so với Tề Bạch Mai, bọn họ chia tay, Tề Bạch Mai sẽ không còn kỳ vọng nhiều như thế đối với Vân Thành Nam. Khi cô ấy bắt đầu cuộc sống mới, việc đã xảy ra, tự khắc cũng có thể phai nhạt, nếu bọn họ duyên phận vẫn chưa đứt, chưa hẳn không thể tiếp tục nối lại.
Chỉ tiếc, những câu nói này, chỉ có thể để Tề Bạch Mai tự mình hiểu ra, bắt đầu lại cuộc sống mới, thì mới có thể bắt đầu lại từ đầu.
Buổi tối, Sở Tuấn Thịnh ăn cơm xong về đến nhà.
Hôm nay đi đến Trang sức sức đá quý Tư Huyền, không nhìn thấy Vân Yến, trong lòng Sở Tuấn Thịnh có chút khó chịu. Anh ta cũng không hiểu suy nghĩ mình rốt cuộc là nghĩ như thế nào, chỉ là trong nhà trống rỗng, anh ta bỗng có chút hiểu ra, tại sao người khác đều đi tìm đối tượng rồi, một người, luôn có chút cô đơn.
Anh ta cầm lấy điện thoại lên, đăng nhập vào trò chơi, định chơi game giết thời gian.
Vừa mới online, thì có bạn mời anh ta vào, anh ta sau khi vào mới thấy, lại là Vân Quyền Vân Thư lần trước cháu trai bên ngoại chơi game.
Thịnh Thế Phồn Hoa:?
Vân Quyển Vân Thư: Bốn người thiếu một, liền kéo anh vào, hơn nữa tôi còn vô cùng hoài nghi, anh trước đây tìm người chơi thay, có bản lĩnh, anh vẫn luôn duy trì trình độ phần sau solo với tôi.
Nhìn thấy tin nhắn này, Sở Tuấn Thịnh nở nụ cười.
Thịnh Thế Phồn Hoa: Được, vậy thì để cho anh xem, anh trai làm sao một người mang theo bốn
Vân Quyển Vân Thư: Anh đừng có mà chém gió, tôi thấy anh chém gió thành bão rồi.
Thịnh Thế Phồn Hoa. Vậy khả năng là người chém gió đến đây!
Vân Quyển Vân Thư:...
Thịnh Thế Phồn Hoa: Trò chơi bắt đầu, thủ hạ nhìn xem thực hay hư!
Tiến vào game, lựa chọn anh hùng, Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy Vân Quyển Vân Thư lựa chọn đánh tự do, anh ấy cũng không tranh đoạt với đối phương, lựa chọn lên một mình.
Ngược lại sẽ không có vị trí nào anh ấy không thể chơi.
Đợi khi thật sự vào game, Sở Tuấn Thịnh mới phát hiện, trước đây solo, anh ta không nhìn ra trình độ của Vân Quyển Vân Thư này, bây giờ coi như cũng nhìn ra rồi, rất có hiểu biết và kỹ thuật, đồng đội như vậy, chơi game, so với những đồng đội ngu như heo kia, không biết có thể mạnh gấp bao nhiêu lần.
Cứ như vậy, kết thúc một ván, hai người không có một người có ý rời khỏi trò chơi, tiếp tục đánh. Sau đó, thắng liên tiếp mấy ván, hai người cũng từ từ quen thuộc dần.
Sở Tuấn Thịnh con mắt lóe lên, gửi một tin nhắn.
Thịnh Thế Phồn Hoa: Chơi cũng giỏi đấy, bằng không, mở tiếng nói ra đánh đi, có lúc để cho anh đánh theo đoàn, còn phải gửi tin nhắn nữa, phiền phức.
Vân Quyển Vân Thư:...được thôi! Trận tiếp theo, vừa mới bắt đầu, Sở Tuấn Thịnh liền hỏi: "Anh chọn anh hùng gì?" Vân Quyển Vân Thư nói: "Tôi chơi cái khác biệt đi, anh đánh tự do, tôi nhớ anh đánh tự do cũng rất tốt!"
Sở Tuấn Thịnh ngẩn ra: "Anh là nữ?"
Vân Quyển Vân Thư: "Hả..."
Sở Tuấn Thịnh khẽ cười lên: "Vì vậy anh lần trước nói anh là nam, là gạt tôi sao?"
Vân Quyển Vân Thư dường như có chút ảo não: "Chơi vui quá, vừa nãy quên rồi!"
Sở Tuấn Thịnh cười nói: "Không sao, tôi không kỳ thị giới tính, chỉ cần chơi hay, ở chỗ này của tôi, đều là đồng đội tốt!"
Vân Quyển Vân Thư dường như thở phào nhẹ nhõm, hai người tiếp tục đánh.
Sau khi mở âm thanh ra, hai người phối hợp càng tốt hơn, quả thực giống như là cắt hẹ vậy, một phát thắng liên tiếp.
Nhìn thấy sắp tới lúc ngủ, Vân Quyển Vân Thư có chút buồn ngủ, cô ấy ngáp một cái: "Muộn rồi, tôi đi tắm rửa đây, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm, anh cũng nghỉ sóm!"
Sở Tuấn Thịnh cười gật đầu: "OK, đi ngủ, hay là chúng ta kết bạn zalo đi, như thế đến lúc nào cô chơi game, có thể gọi tôi, chúng ta song hành, coi như là gặp phải đồng đội hãm, hai người dẫn theo ba cũng đều ok!"
Vân Quyền Vân Thư ngớ người: "Được thôi, vậy tôi đưa số zalo gửi cho anh, anh add tôi đi!"
Sở Tuấn Thịnh cười gật đầu. Không bao lâu sau, đối phương liền đem số zalo gửi qua.
Sở Tuấn Thịnh cười c, định add thêm số zalo.
Kết quả, anh vừa tìm một hồi, bỗng phát hiện ra, số của người này lại có danh sách bạn bè của mình.
Anh ta có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào zalo của Vân Yến, nhớ đến người tối hôm nay chơi game với mình, nghĩ kỹ lại, tuy rằng giọng nói có chút thay đổi thế nhưng cũng thật sự giống.
Sở Tuấn Thịnh bỗng trong lòng vừa mừng vừa sợ, lại cảm thấy chơi rất vui.
Anh môi cong lên, thoát khỏi zalo, lập một cái mới, nhanh chóng thêm bạn bè.
Bên kia, Vân Quyển Vân Thư rất nhanh liền đồng ý rồi.
Sở Tuấn Thịnh nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện, cười lên một ý cười sâu xa.
Thịnh Thế Phồn Hoa: Cô là Vân Quyển Vân Thư, tôi không add sai chứ!
Vân Quyển Vân Thư: Không sai, chính là tôi!
Sở Tuấn Thịnh nụ cười trên mặt, làm sao cũng không thể giấu được, anh không thể ngờ được, người xa lạ này, nữ game thủ chơi không chê vào đâu được lại là Vân yến.
Thịnh Thế Phồn Hoa: Sau này chơi game nhớ gọi tôi! Vân Quyển Vân Thư: Không vấn đề gì, anh cũng vậy! Thịnh Thế Phồn Hoa: Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon!
Vân Quyển Vân Thư: Ngủ ngon!
Sở Tuấn Thịnh ném điện thoại qua một bên, cười giống như một con hồ lỵ, nếu vốn anh ta coi Vân Quyển Vân Thư là một nữ game thủ kỹ thuật tốt nhìn thích, vậy thì bây giờ game thủ này khả năng chính là thú vui lớn nhất của anh ta gần đây rồi.
Anh ta bây giờ đặc biệt muốn biết, nếu có một ngày khi Vân Yến biết anh ta là ai, vậy thì nên là vẻ mặt nào đây, chắc chắn là vô cùng đặc sắc, Sở Tuấn Thịnh càng nghĩ lại càng mong chờ. *Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org
Tề Bạch Mai tuy đã khóc lâu như thế nhưng mà, tâm trạng của cô ấy vẫn không ổn định, so với nữ CEO ngày thường quyết đoán già dặn, quả thực như hai người khác nhau.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đều không yên tâm, hai người liền bàn bạc, thay phiên nhau đến chăm sóc cô ấy.
Bạch Cẩm Sương ban ngày thì phải đi làm, chỉ có thể buổi tối đến, liền để cho Lâm Kim Thư về trước, ban ngày thì đến thay Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy, dù sao thì Tần Minh Huyền còn có Annie và Đàm Phi Vũ chăm sóc, cô ấy tan làm liền đến chăm sóc Tề Bạch Mai một thời gian, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Lâm Kim Thư rời đi, Tề Bạch Mai lúc này mắt đỏ lên nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương...cậu tắm xong, đi ngủ sớm đi, cậu ngày mai còn phải đi làm nữa."
Bạch Cẩm Sương gật đầu, đi tắm rửa.
Cô tắm rửa xong, đi ra nhìn thấy Tề Bạch Mai vẫn ngồi đó từ lúc cô đi tắm, lạnh lùng ngồi trên giường, vẻ mặt tê dai.
Bạch Cẩm Sương có chút lo lắng: "Bạch Mai, cậu...không sao chứ!"
Tề Bạch Mai nhìn cô một cái, lắc đầu: "Không sao tớ khóc một trận thì tốt nhiều lên rồi!"
Hai người nằm xuống tắt đèn.
Tề Bạch Mai đột nhiên nói: "Cẩm Sương, xin lỗi!"
Bạch Cẩm Sương ngần người, lập tức phản ứng lại, cô ấy tại sao lại xin lỗi, cô nói: "Không cần nói xin lỗi, thực ra cậu chỉ là tâm trạng nhất thời kích động, tớ có thể hiểu được!"
Tề Bạch Mai lại nói: "Không phải, cho dù tâm tình có kích động thế nào cũng không nên làm tổn thương người khác, không thể lấy lý do tớ buồn mà tổn thương người khác được! Cậu không cần mình mà phải giải vây!"
Bạch Cẩm Sương yên lặng hai giây có chút hơi xúc động nói: "Bạch Mai, quan điểm của cậu thực sự rất đúng! Không giống như là phần lớn người, đều cảm thấy mình buồn như vậy, tức giận trên người khác thì có làm sao đâu! Còn có một số người thích dùng đạo đức giả, hình như cảm thấy, kẻ yếu làm cái gì cũng là điều đương nhiên, càng có một số người cảm thấy bản thân mình đáng thương thì có thể làm tổn thương những người đã đối tốt với mình, cậu là bạn của tớ, lại không phải cho rằng là chuyện đương nhiên, cậu so với tớ còn tốt hơn, đều muốn ở cùng tớ những lúc đau khổ, tớ rất vui!"
Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Chỉ là làm một người bạn, cậu không vui, mình cũng sẽ buồn, tớ sẽ ở bên cạnh cậu!"
Tề Bạch Mai đột nhiên đưa tay ôm Bạch Cẩm Sương, giọng nói mang theo xoang mũi: "Cẩm Sương, cảm ơn cậu không trách tới"
Bạch Cẩm Sương cười khẽ: "Đây thì có cái gì mà trách cầu được chứ, tớ nhìn ra, cậu ở trước mặt những người thận cận mình, tính khí rất thẳng thắn nói ra những lời không có đầu óc, chỉ là cậu biết sai liền sửa, tớ rất thích!"