Cô cười cười: “Được rồi, lúc nào có thời gian em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh trai anh!”
Cứ cho là chuyện này có thể làm Tần Vô Đoạn tổn thương, nhưng cô lại không muốn làm cho Mặc Tu Nhân trong lòng không thoải mái!
Bởi vì ở trong lòng cô, vị trí của Mặc Tụ Nhân và Tần Vô Đoan không còn cân bằng nữa, trong lòng cô đã sớm thích Mặc Tụ Nhận hơn, nghiêng hẳn về phía anh.
Mặc Tu Nhân nghe thấy Bạch Cẩm Sương đồng ý dứt khoát như vậy, sự khó chịu trong lòng cũng biết mất.
Anh nói rõ quan hệ của mình với Tần Vô Đoan rõ ràng, chỉ còn lại chuyện quan hệ của anh với Tống Chỉ Nam và chuyện cuộn dây muỗi điện, nhưng chuyện này cũng rắc rối.
Trong lòng anh vẫn sầu lo, sợ hôm nay Bạch Cẩm Sương mới vừa nghe được một chuyện bất ngờ, không chịu nổi sự đả kích thêm lần nữa.
Anh do dự, vừa định mở miệng nhưng không biết nên nói như thế nào. Kết quả là anh vừa mới nói mấy chữ: “Em có nhận ra.”
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng bệnh lại có tiếng gõ, thái độ của Mặc Tu Nhân cũng trở nên khó chịu, hôm nay chắc là không thích hợp để tâm sự, mỗi lần định nói gì là lại bị quấy rầy.
Mặc Tu Nhân hạ giọng: “Vào đi!” Tề Bạch Mai cầm trái cây, đẩy cửa tiến vào.
Mặc Tu Nhân tuy rằng không vui vẻ, nhưng thấy khuôn mặt Bạch Cẩm Sương nhìn vui vẻ khi thấy bạn tới thăm, anh cũng không dám nói cái gì.
Mặc Tu Nhân rời khỏi phòng bệnh, để lại cho Tề Bạch Mai cùng Bạch Cẩm Sương không gian riêng.
Nhưng khi anh mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, đi được vài bước, liền thấy Sở Tuấn Thịnh ở cách đó không xa, dựa vào bên cửa sổ, quay mặt nhìn anh.
Mặc Tu Nhân nhíu nhíu mày, giọng nói không mấy vui vẻ: “Anh còn chưa đi à!”
Sở Tuấn Thịnh cười một tiếng: “Tôi đương nhiên không đi, tôi nghĩ rồi, tôi nên dùng cơ hội này để nói chuyện với anh, cho anh biết ý của tôi, dù sao tôi cũng muốn nói với anh vài câu thôi!”
Mặc Tu Nhân im lặng, đứng bất động.
Sở Tuấn Thịnh mở miệng hỏi: “Vừa rồi cùng Cẩm Sương nói chuyện về cuộn dây muỗi điện sao?”.
Mặc Tu Nhân tối sầm mặt lại: “Có liên quan gì tới anh không?”
Sở Tuấn Thịnh cười nhạo: “Nhìn phản ứng này của anh, chắc chắn là chưa nói!”
Sở Tuấn Thịnh liền đổi thành thái độ lạnh lùng: “Mặc Tu Nhân, nếu anh không muốn nói, vậy để tôi nói cho Bạch Cẩm Sương, anh dù ở bên cô ấy, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung, bảo vệ cô gái này!” . Truyện Đam Mỹ
Mặt Mặc Tu Nhân hầm hầm: “Anh dám!”
Sở Tuấn Thịnh cũng không hề để ý tới thái độ của Mặc Tu Nhân, ánh sáng mặt trời từ bên cửa số chiêu tiền vào người anh, làm toàn thân anh tỏa sáng.
Anh cười đùa châm chọc: “Tôi sợ gì mà không dám chứ!”.
Mặc Tu Nhận hung hăng nhíu mày: “Anh không cần ở trước mặt Cẩm Sương ăn nói lung tung, anh nghĩ tôi không muốn nói cho cô ấy biết mọi chuyện sao? Năm đó tôi không xử lý Tống Chí Nam, gần là bởi vì năm đó tôi cho cô ta thêm một cơ hội mà thôi, năm đó Tổng Chí Nam làm ra chuyện độc ác như vậy, còn không phải vì anh trai của anh sao, anh có mặt mũi nào mà tra hỏi tôi, cho rằng tôi còn thương nhớ người yêu cũ!”
Sở Tuấn Thịnh nghe được lời này, ngay lập tức phẫn nộ: “Cho dù anh trai tôi đã làm sai nhiều chuyện, không phải cuối cùng anh cũng giết anh ấy sao!”
Mặc Tu Nhân không suy nghĩ liền giải thích với Sở Tuấn Thịnh: “Tôi nói tôi không có giết anh trai anh, năm đó tôi cũng đã giải thích với anh, là anh một hai không chịu nghe tôi nói, tôi cũng không còn cách nào khác, bây giờ tôi cũng không còn nhớ tới chuyện này, là anh tự nhắc tới chuyện này trước, còn về chuyện của Tổng Chí Nam và cuộn dây muỗi điện, tôi cũng không sợ Bạch Cẩm Sương biết được sự thật, nhưng cô ấy mới bị thương, bác sĩ nói cô ấy không thể chịu đựng được sự đả kích quá lớn! Nếu anh không quan tâm tới cô ấy, vậy thì bây giờ anh mau tới nói với cô ấy đi, chỉ cần là việc tôi từng làm, tôi không sợ phải thừa nhận!”
Nghe Mặc Tụ Nhân nói như vậy, Sở Tuấn Thịnh lại do dự. Anh trai anh đã chết đã nhiều năm, anh cũng không thể tiếp tục dây dưa chuyện này.
Về chuyện cuộn dây muỗi điện này, anh thật sự không muốn Bạch Cẩm Sương không hay biết gì, nhưng mà anh cũng không muốn Bạch Cẩm Sương bị đả kích thêm nữa, huống hồ là bây giờ cơ thể của cô còn không được khỏe.
Nghĩ đến đây, anh trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Tôi không muốn anh giấu Bạch Cẩm Sương chuyện này, chẳng qua, tôi nói thật cho anh biết, tôi thích Bạch Cẩm Sương, nếu anh đối với cô ấy không tốt, tôi sẽ cướp cô ấy từ tay anh, cũng đừng nói là hai người đã kết hôn, kết hôn được thì cũng có thể ly hôn, đừng nói lời vô dụng như vậy, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ cướp cô ấy về!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân xanh lét: “Sở Tuấn Thịnh, anh cũng nên vừa phải thôi, tôi không muốn phải cảnh cáo anh đâu!”.
Bao nhiêu năm tình nghĩa, mấy năm nay anh và Sở Tuấn Thịnh đối đầu gay gắt, nhưng anh chưa bao giờ ra mặt cảnh cáo Sở Tuấn Thịnh.
Chỉ là bây giờ Sở Tuấn Thịnh nói muốn cướp Bạch Cẩm Sương, anh thật sự bị chọc cho tức giận.
Không ai được phép cướp đi Bạch Cẩm Sương! Cho dù là ai đều không được, cho dù là anh trai anh! Nghe Sở Tuấn Thịnh tuyên bố, mặt Mặc Tu Nhân u ám.
Tuy rằng anh bị lời nói của anh ta đả kích nhưng anh vẫn muốn dập tắt suy nghĩ này của anh ta!
Sở Tuấn Thịnh thấy vẻ mặt u ám của Mặc Tu Nhân, anh lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện về cuộn dây muỗi điện, trước mắt tôi sẽ không nói cho Bạch Cẩm Sương, nhưng nếu anh không đối xử tốt với cô ấy, tôi vẫn sẽ không màng tới bất cứ thứ gì, mang cô ấy đi khỏi anh! Tôi nói được thì làm được, Mặc Tu Nhân, anh tự giải quyết cho tốt đi!”
Sở Tuấn Thịnh nói xong, nghênh ngang quay người đi đi.
Mặc Tu Nhân im lặng cúi đầu, nhìn xuống bãi cỏ dưới lầu, trong lòng đã có tính toán, làm sao mới có thể đưa Bạch Cẩm Sương ở trong vùng đất của riêng mình anh.
Anh phát hiện ra anh càng ngày càng muốn chiếm Bạch Cẩm Sương cho riêng mình, thậm chí khi Tần Vô Đoạn xuất hiện, Sở Tuấn Thịnh liên tục khiêu khích anh, ham muốn được kiểm soát này càng thêm nghiêm trọng.
Bạch Cẩm Sương cùng Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư cùng nhau ăn cơm trưa.
Bản thân cô cũng không bị thương nặng, buổi chiều đã có thể xuất viện.
Mặc Tu Nhân giống như có việc gì đó, anh đưa Bạch Cẩm Sương về nhà, sau đó liền đi ra ngoài.
Tử Uyên, ở dưới tầng hầm trong lòng đất, ánh đèn bóng đèn dây tóc sáng chói làm người ta đau mắt.
Mặc Tu Nhân đi xuống cầu thang, chân anh liên tục chạm vào sàn nhà, tiếng gót giày da phát ra rõ ràng.
Người đàn ông bị trói trói giãy giụa, anh dùng hết toàn bộ sức lực, cuối lại quỳ xuống, phẫn nộ nhưng cũng sợ hãi nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh là ai?”.
Không trách người đàn ông này không nhận ra Mặc Tu Nhân, lúc anh ta tạt axit, anh ta chỉ để ý tới lỗi Bạch Cẩm Sương.
Lúc Mặc Tu Nhân tới nơi, anh chỉ nhìn thấy một bóng người.
Sau đó Mặc Tu Nhân nhanh chóng đưa Bạch Cẩm Sương rời đi, kế hoạch của người đàn ông thất bại, bị anh bắt được, trong lòng đã sớm vô cùng hoảng loạn. -
Hơn nữa, trước mặt anh ta là Mặc Tu Nhân hung tợn khát máu, trái ngược với người đàn ông lúc sáng, anh ta cũng khó mà có thể nhận ra được!
Mặc Tu Nhân phát ra một tiếng cười nhẹ, giọng cười giễu cợt mà lạnh nhạt: “Tôi tới tìm anh để báo thù!”
Người đàn ông nhìn Mặc Tụ Nhân, chỉ cảm thấy nguy hiểm bao trùm lên người anh ta, trên người anh ta khắp nơi đều bị quấn dây thừng, anh ta chỉ có thể ở một tư thế là quỳ, không thể nhúc nhích được.
Anh ta sợ hãi hét lớn: "Chúng ta thì có thù gì chứ? Anh vì cái gì mà muốn tìm tôi để báo thù!”
Người đàn ông vô cùng hoảng loạn, còn hoảng loạn hơn lúc anh ta bị bắt.
Anh ta bị đưa vào cục cảnh sát, lúc sau lại bị có người cho luật sư tới đóng tiền bảo lãnh anh ta ra, nghe nói Bạch Cẩm Sương không truy cứu, anh ta cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong!
Không nghĩ rằng, anh ta mới vừa được thả ra không bao lâu, đã bị người ta đột kích bắt đi. Chờ đến khi anh ta tỉnh lại, đã xuất hiện ở chỗ này!