Lúc trước lúc cô không biết chuyện của hai người này, hoặc là vẫn chưa rõ Thẩm Đinh Nhiên tại sao luôn cứ tiều tụy vì lo lắng như vậy, bức tranh vẽ ra thường vô cùng thương cảm.
Sau này, cô biết nỗi buồn và sự áy náy của Thẩm Đinh
Nhiên, biết cô ấy tự trách chuyện bản thân đã che giấu Sở
Hạnh Từ.
Nhưng theo Bạch Cẩm Sương thấy, cô ấy không có lỗi, cô ấy vốn không phải hung thủ giết người, cô ấy chỉ chọn cách che giấu một chuyện mà bản thân mình biết thôi, đây là quyền lợi mà mỗi con người đều có!
Nếu nói cô ấy thật sự có lỗi, thì có lẽ đó chính là không nên sinh ra trong nhà họ Thẩm, để cho Sở Hạnh Từ giận cả chém thớt như vậy!
Càng huống hồ, Thẩm Đinh Nhiên đáng thương, cô gái kiêu ngạo đó, bây giờ vẫn chưa biết cô ấy chỉ là bị giận cá chém thớt mà thôi!
Sở Hạnh Từ nghe thấy lời Bạch Cẩm Sương, sắc mặt liền trở nên khó coi: "Tôi lại không nghĩ đến, cô Bạch lại oai phong lẫm liệt như vậy, nhưng cô Bạch có giống vậy, tôi bảy giờ không đối xử với cô ấy như vậy, có một ngày nào đó tôi cuối cùng vẫn là phải trở mặt với cô ấy, cô Bạch nói cũng đúng, bây giờ quả thực không thích hợp kiểu đời cha ăn mặn, đời con khát nước, nhưng cô Bạch có từng nghĩ đến, tôi có thể không giận cá chém thớt đối với Thẩm Đinh Nhiên, nhưng mà bố của cô ấy, tôi lại không có cách nào tha thứ được, nếu như có một ngày tôi ra tay với bố cô ấy, cô ấy còn có thể làm thinh sao? Để sau này làm ầm ĩ đến khó coi thì chi bằng bây giờ nên lạnh lùng chút!" Bạch Cẩm Sương nghe cách nói của Sở Hạnh Từ, ngơ ngẩn mà nhìn anh ta, trong chốc lát có chút không kịp phản ứng.
Cô lại chưa từng nghĩ đến, nếu Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên thật sự tình tứ ngọt ngào, thì đợi đến ngày sự thật bị vạch trần, Thẩm Đinh Nhiên có lẽ sẽ thật sự sụp đổ.
Nếu cứ tiếp tục lạnh lùng như vậy, thật sự đợi đến ngày đó, Thẩm Đinh Nhiên có lẽ... không đến mức bị đánh gục hoàn toàn.
Tâm tình Bạch Cẩm Sương phức tạp mà nhìn Sở Hạnh Từ, cô thật sự không biết, Sở Hạnh Từ như vậy rốt cuộc có được xem là một loại quan tâm khác đối với Thẩm Đinh Nhiên.
Chỉ có điều, anh ta không buông bỏ được thù hận, thì chỉ có thể buông bỏ Thẩm Đinh Nhiên...
Bạch Cẩm Sương khẽ thở nhẹ một hơi, quả nhiên, chuyện tình cảm của người khác, vẫn là nên bớt nhúng tay vào thì sẽ tốt hơn, thứ cô nghĩ cũng không nhất định là đúng!
Giọng nói Bạch Cẩm Sương phức tạp: "Xin lỗi, giám đốc Sở, là tôi mạo muội rồi, tôi chỉ cảm khái chút mà thôi!" Sở Hạnh Từ "ừ" một tiếng: "Tôi biết cô không có ác ý, cô biết bênh vực kẻ yếu vì cô ấy!"
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương cứ nói chuyện với Sở Hạnh Từ, nhịn không được mà ngắt lời: "Được rồi, đến đây thôi, chuyện nên nói chúng tôi đã nói rồi, hy vọng giám đốc Sở nhanh chóng đưa ra quyết định, dù sao, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn!"
Mặc Tu Nhân nói rồi liền kéo Bạch Cẩm Sương đứng dậy, bước đi ra ngoài. Cho đến khi hai người bước vào thang máy, Bạch Cẩm
Sương mới cạn lời mà nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh kéo em đi làm gì?"
Mặc Tu Nhân hừ một tiếng: "Anh sợ em ở trong phòng làm việc của anh ta, không nỡ rời đi!"
Bạch Cẩm Sương không nói nên lời: "Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy?"
Mặc Tu Nhân hỏi ngược lại: "Em rốt cuộc đang nói cái gì với anh ta? Em nói những thứ đó với anh ta căn bản không có tác dụng, anh ta có lập trường riêng của mình, nếu như anh ta thật sự có thể buông bỏ thù hận, thì sớm đã buông bỏ rồi!"
Bạch Cẩm Sương mím môi, nghĩ đến khuôn mặt đẫm nước mắt của Thẩm Đinh Nhiên, tâm tình có chút bất lực nói: "Anh cứ xem như sự đồng tình của em đang bộc phát ra, được chưa!"
Mặc Tu Nhân vẫn không vui: "Cho dù là sự đồng tình bộc phát, cũng bớt nói chuyện với Sở Hạnh Từ lại!"
Trong đầu Bạch Cẩm Sương lóe lên một tia sáng: "Cho nên... anh chỉ là không muốn em nói chuyện với Sở Hạnh
Từ?"
Mặc Tu Nhân với sắc mặt nghiêm nghị, khóe miệng cứng lại: "Em nghĩ nhiều rồi, anh không có ý đó!"
Bạch Cẩm Sương cười như không cười: "Em nhìn thế nào cũng nhìn ra anh toàn là cái ý đó vậy?"
Mặc Tu Nhân bị cô nói vậy có chút khó chịu: "Em nghĩ nhiều rồi! Anh chỉ không muốn em cứ nhìn anh ta, chồng em còn ở bên cạnh đó, em cứ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác, em không thấy chột dạ hả?"
Bạch Cẩm Sương nghe lời đó của anh, trực tiếp cười ra tiếng: "Mặc Tu Nhân, anh làm em buồn cười chết đi được, ghen thì cứ ghen đi, còn nói em chột dạ, em quang minh chính đại mà nhìn Sở Hạnh Từ, không thẹn với lòng mà nói ra suy nghĩ của bản thân, tại sao em phải chột dạ chú"
Bạch Cẩm Sương với khuôn mặt vui vẻ mà nhìn Mặc Tu Nhân, chuyện không vui của mấy hôm nay phảng phất cứ như đều bị áp chế tạm thời hết rồi.
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân có chút đỏ lên, anh quay mặt qua chỗ khác không nhìn Bạch Cẩm Sương nữa, rồi nói: "Em muốn nghĩ sao thì nghĩ đi!" Dù sao cũng đã đi ra khỏi phòng làm việc của Sở Hạnh
Từ rồi!
Bạch Cẩm Sương nhìn dáng vẻ này của anh liền trở nên vui vẻ, chỉ có điều, cô nhìn một cái vào cái thang máy không phản ứng, nhịn không được mà lắc đầu: "Anh đây là đang ghen, ngay cả thang máy cũng không nhớ mà ấn kìa!"
Mặc Tu Nhân chế giễu lại: "Không phải em cũng không ấn sao?"
Bạch Cẩm Sương cắn môi: "Đó còn không phải là vì ở cùng với anh sao, em tưởng mấy việc nhỏ nhặt này, bản thân em sẽ không cần phải động tay sao!"
Mặc Tu Nhân
Được, em nói gì cũng có lý!
Hai người đi ra từ chi nhánh công ty tập đoàn Thẩm Thanh, vào trong xe, Mặc Tu Nhân mới hỏi Bạch Cẩm Sương: "Cách em nói thật sự hữu dụng hả?"
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên, vô cùng tự tin mà gật đầu: "Chắc chắn là được, lúc trước em từng thấy Kim Thư dùng cách tương tự như vậy tìm người, theo lời của cô ấy mà nói, thì nếu cô ấy muốn tìm một người, vậy thì sẽ không có bí mật gì có thể che giấu cả! Lúc trước Kim Thư đã gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy còn theo dõi tất cả thiết bị điện tử của Sở Hạnh Từ, chỉ cần anh ta liên lạc với Lục Thành Ngôn, vậy vị trí của Lục Thành Ngôn, Kim Thư nhất định có thể tra ra! Cô ấy là hacker hàng đầu đó, em chưa từng thấy có người là đối thủ của cô ấy nữa!"
Mặc Tu Nhân khẽ cau mày: "Vậy nếu người Sở Hạnh Từ liên lạc không phải là Lục Thành Ngôn, mà là người bên cạnh anh ta thì sao?"
Bạch Cẩm Sương cười: "Trước đây em không nói rõ với anh, thật ra... Kim Thư đã cấy ghép virus vào trong thiết bị điện tử của Sở Hạnh Từ, chỉ cần anh ta liên lạc với người bên cạnh anh ta, thì virus này sẽ được cấy ghép vào thiết bị điện tử của đối phương, đối phương chỉ cần liên hệ với Lục Thành Ngôn, thì trên thiết bị điện tử của Lục Thành Ngôn cũng sẽ bị cấy ghép virus của Kim Thư, đến lúc đó, đừng nói Kim Thư có thể tìm được Lục Thành Ngôn mà còn hoàn toàn có thể giám sát nhất cử nhất động của anh ta, hơn nữa chắc anh đã từng nghe lý luận không gian sáu chiều rồi đúng không, cũng chính là nói anh chỉ cần thông qua nhiều nhất là sáu người, thì có thể hoàn toàn quen biết được bất cứ ai trên thế giới! Mạng xã hội có quan hệ vô cùng mật thiết với nhau, chỉ cần mạng lưới này lan rộng, thì Kim Thư chỉ cần thông qua một con virus nhỏ, thì đã có thể tìm hiểu được cuộc sống thậm chí là một vài bí mật của vô số người, mà Lục Thành Ngôn chỉ cần còn sống trên thế giới này, thì những người này, có lẽ ít hoặc nhiều chắc chắn đã từng liên lạc với Lục Thành Ngôn, chỉ có điều, để Sở Hạnh Từ đi liên lạc với Lục Thành Ngôn, như vậy sẽ trực tiếp hơn một chút, tin em đi, Kim Thư chắc chắn có thể rất nhanh mà tìm thấy tung tích của Lục Thành Ngôn, anh lái xe đi, chúng ta sẽ đến nhà của Cảnh Hạo Đông trước!"
Mặc Tu Nhân gật đầu, lập tức khởi động xe, lái về hướng nhà của Cảnh Hạo Đông.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân vừa đến nhà của Lâm Kim Thư, hai người vẫn chưa xuống xe, thì Lâm Kim Thư liền gọi điện đến, Bạch Cẩm Sương trực tiếp tắt điện thoại, cùng với Mặc Tu Nhân đi vào trong.
Cảnh Hạo Đông lúc này đúng lúc đang ở nhà xem vợ mình thể hiện sức mạnh thần kỳ trên mạng! Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ta lập tức đứng dậy: "Anh đi mở cửa!"
Lâm Kim Thư vừa nghĩ đã đoán được chắc là Bạch Cẩm Sương đến, nếu không cuộc điện thoại lúc nãy của cô ấy, Bạch Cẩm Sương cũng sẽ không trực tiếp mà tắt bỏ.
Quả nhiên, Cảnh Hạo Đông vừa mở cửa, thì chính là hai người Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.