Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Bạch Mai đang nói thì mắt cũng đỏ ửng lên, như đã bị người ta ức hiếp rất trầm trọng vậy. 

Vân Thành Nam xót muốn chết, đưa tay ra ôm cô ấy, Tề Bạch Mai hết hồn đến cứng người: “Cẩn thận chút, chân của anh!” 

Vân Thành Nam nói nhỏ: “Không sao, sẽ không đụng trúng đầu, anh sẽ cẩn thận mà!”. 


Vân Thành Nam ôm Tề Bạch Mai, dịu dàng nói: “Em có thể nói những thứ này ra, anh rất vui, ít nhất, anh biết được tại sao em giận, giận bao nhiêu, như vậy, anh có thể an ủi em dỗ dành em, mà không phải cái gì cũng không biết, nhìn em một người buồn bã, như vậy anh sẽ rất xót!” 

Nghe được lời này, tim của Tề Bạch Mai trong chốc lát cũng mềm theo. 

Nếu như một người đàn ông nói, anh ấy không nỡ để bạn giận, bạn giận anh ấy sẽ đau lòng, bạn còn có thể giận anh ấy được nữa sao. 

Cô ấy nhỏ tiếng nói: “Em đã hết giận rồi!” 

Vân Thành Nam cười, thân mật mà xoa tóc cô ấy, nhỏ tiếng nói: “Còn nữa... Cho dù mẹ của anh nói gì, em đừng để tâm là được, em có thể vì mẹ của anh là người sinh và nuôi anh, mà tôn trọng mẹ của anh, nhưng mà, nếu như mẹ của anh không tôn trọng em, em không cần làm uất ức bản thân, bởi vì, nếu như anh biết được mẹ của anh làm em bị uất ức, anh cũng sẽ giúp em đòi lại công đạo, cho nên...nếu em có thể đòi tại trận, thì anh đỡ phải đi tốn hơi với mẹ của anh!” 

Vân Thành Nam dừng một hồi, nói tiếp: “Có lẽ em cũng nhìn ra, sức chịu đựng của anh mấy năm nay chịu đựng mẹ của anh, đã đến đỉnh điểm, sức khống chế của mẹ anh quá lớn, cuộc sống của ai cũng muốn khống chế, trên thế gian này căn bản không có việc đó, cho nên, những gì hôm nay mẹ anh nói, em phải kết hôn với anh thì phải đảm bảo với mẹ anh, em không cần để tâm, bởi vì những lời mẹ anh nói căn bản không có tác dụng, hổ khâu của anh đã đơn phương chuyển ra, anh muốn kết hôn với em, cũng không cần về nhà lấy sổ hộ khẩu, ai cũng không cần được anh kết hôn, trời định vợ chồng chúng ta cùng trên một sổ hộ khẩu! Có biết không? Bạch Mai!” 

Nghe được lời này, Tề Bạch Mai vừa cảm động vừa xấu hổ, tiếng nhỏ đến như tiếng của con mũi: “Biết rồi.” Ngày Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai đi làm giấy kết hôn, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đã dành cả một ngày ra trước. 

Buổi sáng, Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai đi ủy ban đăng kí, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư thì đi dạo trong trung tâm mua sắm gần đó. 

Sắp đến giờ ăn trưa, Tề Bạch Mai gửi tin nhắn qua. Tế Bạch Mai: Tớ đã đặt phòng ở nhà hàng Minh Toàn, một lát chúng ta cùng nhau qua đó! Bạch Cẩm Sương: Giấy kết hôn lấy chưa? 

Tề Bạch Mai: Còn chưa nữa, mà chẳng qua, trước mặt chúng tớ chỉ còn hai cặp đôi, các cậu bây giờ ở trung tâm mua sắm, ngược chiều với nhà hàng Minh Toàn, các cậu canh giờ mà qua đó! 

Lâm Kim Thư: Không cần phiền phức như vậy, chúng tớ cũng không muốn dạo nữa, cậu đợi tiếp đi, chúng tớ đến trước cửa ủy ban đợi vợ chồng cậu, đợi lát chúng ta cùng nhau đến nhà hàng Minh Toàn! 

Tề Bạch Mai: Còn chưa là vợ chồng mà, đừng nói bừa! Bạch cẩm Sương nhìn tin nhắn này, nhịn không được phì cười. 

Bạch Cẩm Sương: Đừng ngại, một hồi từ ủy ban đi ra, thì đã là đôi vợ chồng quan ninh chính đại rồi, yên tâm đợi đi!. 

Tế Bạch Mai: Đúng rồi, lúc trước có nói với các cậu, có thể dẫn theo người nhà, Mặc Tù Nhân và Cảnh Hạo Đông có đến không? 

Bạch Cẩm Sương: Mặc Tư Nhân đi công tác ở nơi khác rồi! 

Lâm Kim Thư: Cảnh Hạo Đông hai ngày nay cũng không biết đang bận điều tra chuyện gì, nhìn qua thì thấy cả thời gian ăn cơm cũng không có, đừng lo anh ấy nữa, hôm nay, tớ và Cẩm Sương ăn cơm cùng vợ chồng cậu, ăn mừng hai cậu đăng kí kết hôn, đợi Mặc Tu Nhân về, chúng ta cùng hẹn ra! 

Tế Bạch Mai: Được thôi! 

Cùng một thời điểm, sân bay Trà Giang. 

Mặc Tu Nhân và Triệu Văn Vương đã xuống máy bay, Triệu Văn Vương cẩn thận nhìn Mặc Tu Nhân, như đang nhìn một bệnh nhân bị bệnh nặng: “Tổng giám đốc Mặc, anh cảm thấy như thế nào?” 

Bác sĩ khuyên nhiều lần, nhưng mà, Mặc Tu Nhân căn bản không chịu nghe, bản thân anh cảm thấy có thể ngồi máy bay trở về, nên đã cố xuất viện. 

Triệu Văn Vương vốn định nói cho Bạch Cẩm Sương biết, để Bạch Cẩm Sương giúp khuyên giùm, kết quả, Mặc Tu Nhân vừa nhìn là đã biết ý định của anh ta, đồng thời vô cùng bình tĩnh mà nói với anh ta, chỉ cần anh ta nói với Bạch Cẩm Sương, anh không cắt chức anh ta, sau này sẽ cho anh ta làm trợ lí của Bạch cẩm Sương. 

Chuyện như vậy, Triệu Văn Vương cảm thấy Mặc Tu Nhân hoàn toàn có thể làm ra, cho nên, anh ta gáng nhịn không làm chuyện manh động này. 


Hai người từ lối đi vip ra, lúc đi qua sảnh sân bay Triệu Văn Vương bỗng nhiên bị một người đàn ông trung niên kéo lấy cánh tay: “Anh bạn, sân bay này quá lớn rồi, chúng tôi không biết đi đâu bắt xe, anh có thể giúp tôi không?” 


Triệu Văn Vương nghe được lời này, mới nghe được ở nơi không xa có một nam hai nữ, tha thiết nhìn bên này, anh ta kiềm không được chau mày: "Xin lỗi, tôi vẫn còn việc, anh tìm nhân viên giúp anh đi!” 


Người đàn ông trung niên nghe được lời này, một gương mặt thật thà, trong chốc lát đỏ lên: “Người ta có chỉ bọn tôi, là tại bọn tôi không phân biệt được phương hướng, đi vòng vòng hết nửa ngày, cũng không tìm được nơi!” 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK