Vụ Điệp An chẳng có gì là không dám thừa nhận cả. Dù gì, mục đích của cô ta cũng đã đạt được rồi: “Sao tôi không thể làm như vậy? Những năm qua anh cắm sừng tôi còn ít à? Tôi làm như thế, cũng xem như giữ lại danh dự cho anh rồi!”
Vũ Minh Quang giọng chua chát: “Chị dâu...cho dù anh cả có lỗi với chị, chị cũng đừng mang thanh danh nhà họ Vũ ra làm trò cười như vậy chứ, hai đứa con của chị cũng họ Vũ đấy!”
Vụ Điệp An cười chế nhạo: “Cho dù có họ Vũ, cũng đổi xử nhiều cách khác nhau. Câu hỏi anh trai cậu đối xử với những đứa con ngoài giá thú hay đối xử với con tôi như thế nào, danh dự này còn cần để làm gì?”
Nghe đến đây Vũ Minh Lượng trực tiếp xông đến, trên tay vẫn cầm một bình hoa hướng thẳng về phía Vụ Điệp An: “Con khốn này, tạo giết mày!”.
Chiếc bình hoa đập thẳng vào thái dương của Vụ Điệp An, lập tức máu rơi xuống.
Khi Vu Điệp An tính kế Vũ Minh Lượng, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Vũ Minh Lượng sẽ đối xử với cô ta theo cách này, hơn nữa trong phòng này còn có Lưu Ngọc Hoa và Vũ Minh Quang, Vụ Điệp An thiết nghĩ Vũ Minh Lượng dù có tức đến mấy cũng không dám động vào cô ta.
Tuy nhiên, cô ta hoàn toàn đã đánh giá cao lí trí của Vũ Minh Lượng rồi.
Vụ Điệp An sững sờ nhìn Vũ Minh Lượng, máu từ thái dương để lại trên cằm, tích tắc...nó rơi trên mặt đất, cảnh tượng đáng sợ.
Vũ Minh Quang sợ hãi hét lên: “Chị dâu!”
Trong giây tiếp theo, Vụ Điệp An trực tiếp ngã xuống đất.
Vũ Minh Lượng lần này thực sự bị sốc, ông ta lắc đầu liên tục: “Tôi không... Tôi không làm gì cả, tôi chỉ thuận tay đập vỡ cái bình thôi!”.
Trước đây trong quán bar có rất nhiều người dùng chai đánh người, cũng không có chuyện gì xảy ra, nhiều nhất là bị đập đầu, rơi chút máu mà thôi.
Vũ Minh Lượng hốt hoảng lùi lại: “Cô ta...cô ta đang muốn giá họa cho tôi, chắc chắn...chắc chắn như vậy!”
Vũ Minh Quang cúi người đẩy cánh tay Vụ Điệp An: “Chị dâu...chị có sao không, nếu không chúng ta đứng dậy trước!”
Đôi mắt Vụ Điệp An hung tợn nhìn chằm chằm, bất động, không kịp phản ứng, Vũ Minh Quang gọi tên cô ta vài lần, nhưng cô ta cũng không đáp lại.
Vũ Minh Quang ngồi xổm, tay để dưới mũi cô ta, một hồi lâu, ông ta mới lùi lại ngồi trên mặt đất, môi run run: “Chị ấy không thở nữa!”
Vũ Minh Lượng liếc nhìn Vụ Điệp An chết đột ngột, trong đầu chợt lóe lên một từ, chết không nhắm mắt.
Ông ta sợ lùi lại: “Làm sao vậy được...làm sao có thể? Anh chỉ nhẹ nhẹ một cái...không không không! Cô ta chắc không sao, Minh Quang, em đừng dọa anh!”
Cho dù Lưu Ngọc Hoa có quyền lực đến đâu, bà cũng là phụ nữ, tận mắt chứng kiến Vũ Minh Lượng giết vợ mình, bà sợ đến hồn bay phách lạc: “Vũ... Vũ Minh Lượng...anh giết người rồi!”
Vũ Minh Lượng sợ chết khiếp, quay người lại tát vào mặt Lưu Ngọc Hoa một cái: “Im miệng cho tôi!”
Lưu Ngọc Hoa che mặt, cả người run lên bần bật.
Lúc này, Vũ Minh Quang và Vũ Minh Lượng đột nhiên liếc nhau, Vũ Minh Lượng nói: “Minh Quang, anh không muốn ngồi tù, cậu...cậu giúp anh!”
Vũ Minh Quang giọng cực kỳ chua xót: “Nhưng mà...anh giết người anh...nếu không thì như vậy chúng ta ra đầu hàng đi, anh ngộ sát cộng thêm đầu hàng, anh nhất định sẽ được tại ngoại, em sẽ tìm cho anh luật sư tốt nhất!”
Nghe thấy lời của Vũ Minh Quang, sắc mặt Vũ Minh Lượng đột nhiên lạnh lùng.
Ngay cả khi không bị kết án chung thân, ông ta cũng phải bị kết án khoảng hai mươi năm tội giết người. Hiện ông ta đã gần năm mươi tuổi, phải chịu thêm hai mươi năm tù nữa. ở nơi như vậy liệu ông ta có thể sống sót qua khoảng thời gian ấy sao?
Vũ Minh Lượng lập tức lắc đầu: “Không được, chuyện của Vụ Điệp An...hai người không được phép nói lung tung, chúng ta...đem chôn cô ta đi, thần không biết quỷ không hay...đối với người ngoài thì nói cô ta lái xe đi chơi, cũng không biết cô ta đi đâu!”
Vũ Minh Quang đen mặt: “Anh, anh như vậy sẽ liên lụy cả nhà đấy!”.
Vẻ mặt của Vũ Minh Lượng đột nhiên trở nên dữ tợn: “Vũ Minh Quang, nếu cậu không giúp tôi, thì cậu ngồi tù cùng tôi! Cậu đừng nghĩ chuyện cậu trốn thuế tôi không biết!”.
Nghe vậy, sắc mặt của Vũ Minh Quang lập tức thay đổi, nếu nói về chuyện giữa những người bọn họ, ai chẳng có những bí mật không thể nói cho ai biết. Nhưng ông ta tưởng rằng, chuyện đó ông ta đã xử lý rất kỹ lưỡng, không ai phát hiện, nhưng thật không ngờ đến.
Vũ Minh Lượng không quan tâm đến sự thay đổi trong biểu cảm của Vũ Minh Quang, ông ta tiếp tục: “Vũ Minh Quang, tôi là anh của cậu, tôi cũng không muốn làm khó cậu. Nhưng, nếu cậu không nghĩ cho tôi, những bí mật của gia đình họ Vũ, tôi biết không ít. Đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt không nhận người thân!”
Nếu Vũ Minh Quang nhất định muốn tống ông ta vào tù, đừng trách ông ta độc ác!
Vũ Minh Quang sắc mặt xấu đến cực điểm: “Anh...anh...anh làm sao có thể làm vậy!”
Nếu Vũ Minh Lượng chỉ muốn ông ta giúp. Hoặc, nếu như bản thân ngồi tù, ông ta sẽ chỉ hoang mang mà thôi. Không ngờ ông ta có thể làm ra những chuyện như vậy.
Tuy nhiên, nếu Vũ Minh Lượng muốn kéo cả gia đình họ Vũ xuống nước, thì ông ta thực sự không thể chịu đựng được.
Vũ Minh Lượng vẻ mặt ủ rũ nói: “Chỉ cần cậu nói giúp hay không thôi!”
Vũ Minh Quang đấu tranh tâm lý, cuối cùng gục đầu xuống: “Được rồi, tôi giúp!”