Xấu mặt trước tất cả mọi người Bạch Cẩm Sương cảm thấy bản thân mình rất nóng, khó thở và ý thức có chút mơ hô.
Lúc này Mặc Tu Nhân mới nhớ tới Bạch Cẩm Sương bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, sợ rằng cô còn không hiểu mình đang xảy ra chuyện gì nên mới cứ một mực kêu bản thân khó chịu.
Nhưng trong bữa tiệc tối nhiều người như vậy, ai dám công khai đối phó với Bạch Cẩm Sương, hơn nữa Bạch Cẩm Sương cũng không phải là kẻ ngốc, chẳng lẽ người khác đưa gì cho cô thì cô đều uống sao? Mặc Tu Nhân đang suy nghĩ rất nhiều thì lúc này Bạch Cẩm Sương không kiêm chế được nữa, cô ngày càng tiến về phía anh.
Mặc Tu Nhân biết rằng nếu ngày mai Bạch Cẩm Sương tỉnh lại và nhớ đến những chuyện mình đã làm nhất định sẽ vô cùng xấu hổ, hơn nữa với tính khí của cô thì rất dễ sẽ bị suy sụp.
Anh lợi dụng lúc người khác không chú ý, trực tiếp đánh vào gáy cho cô ngất xỉu.
Sau đó, anh nhanh chóng bế Bạch Cẩm Sương và bước ra ngoài.
Lý Thanh đã bí mật chú ý đến hành tung của Bạch Cẩm Sương, nhưng cô ta không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương sẽ ở cùng Mặc Tu Nhân.
Chỉ cần người đàn ông ở bên cạnh Bạch Cẩm Sương không phải là Vân Thành Nam thì cô ta không quan tâm.
Vân Thành Nam nhìn thấy hành động của Mặc Tu Nhân thì chạy tới và ngăn Mặc Tu Nhân lại: "Anh Mặc, Cẩm Sương bị sao vậy?" Mặc Tu Nhân nghe được Vân Thành Nam gọi cô một cách thân mật như vậy thì trong lòng có chút không thoải mái.
Anh nhìn Vân Thành Nam không hề ngượng ngùng nói: "Cô ấy hạ đường huyết nên ngất đi, tôi chuẩn bị đưa cô ấy đến bệnh viện, Trưởng khoa Vân cũng muốn đến đó sao?" Vân Thành Nam có chút sửng sốt, hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của mẹ anh ta, nếu anh ta rời đi giữa chừng thì nhất định sẽ bị mọi người bàn tán.
Chỉ có điều anh ta còn chưa kịp đáp lại thì Lâm Kim Thư đã đi tới và nói: "Viện trưởng Vân, tôi sẽ đi cùng Cẩm Sương, anh cứ về trước đi”
Vân Thành Nam chỉ biết thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, cô đi cùng Cẩm Sương đến bệnh viện khi nào cô ấy tỉnh lại thì nói cho tôi biết: Lâm Kim Thư nghe thấy thế thì gật đầu.
Mặc Tu Nhân bế Bạch Cẩm Sương đi ra và trực tiếp đặt cô lên ghế lái phụ trong xe mình.
Anh vừa định ngồi vào ghế lái thì đã bị Lâm Kim Thư chặn lại.
Lâm Kim Thư mặt lạnh lùng nói: "Anh Mặc, rốt cuộc Cẩm Sương xảy ra chuyện gì?" Trong thâm tâm, Mặc Tu Nhân không muốn người khác biết Bạch Cẩm Sương đã uống phải thứ gì không nên uống.
Anh biết Lâm Kim Thư biết được mối quan hệ của mình và Bạch Cẩm Sương nên nói thẳng: "Em sợ tôi làm tổn thương cô ấy sao? Nếu tôi thật sự muốn làm gì cô ấy thì bây giờ em nghĩ cô ấy có thể bình an vô sự không?" Lâm Kim Thư giật mình, trong tiêm thức cũng đứng tránh ra, cô cảm thấy lời nói của Mặc Tu Nhân không phải là không có lí.
Cô ấy nhìn theo xe của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, sau đó
- -----------------