Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tu Nhân thở phào nhẹ nhõm, nói với giọng điệu nghiêm túc lạ thường: "Cục cưng, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ để cho em phải chịu oan ức đâu!"

Bạch Cẩm Sương mắt lại ươn ướt, cô ấy lập tức nâng cằm lên, cố nén nước mắt.

Cô nhẹ nhàng nói: "Em biết rồi!"

Mặc Tu Nhân ở trong điện thoại đã nghe rõ hết những thay đổi trong cảm xúc của Bạch Cẩm Sương.

Anh nói với vẻ dịu dàng: "Em biết gì nào?" Bạch Cẩm Sương lấy tay dụi dụi mắt: "Biết anh sẽ không để em chịu oan ức!"

Khi Mặc Tu Nhân nghe thấy cô nói như vậy, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng và an ủi, nhưng chỉ tiếc là bây giờ anh vẫn còn đang ở trên sân bay cao tốc!

Anh nghĩ đến kẻ tác oai tác quái phía sau, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén đáng sợ, nhưng khi nói với Bạch Cẩm Sương, thì giọng điệu lại vô cùng dịu dàng: "Cục cưng, tôi rất vui, cảm ơn em vì đã tin tưởng tôi nhiều như vậy, tôi nhất định sẽ không để phụ lòng tin của em đâu! ".


Bạch Cẩm Sương nghe anh nói vậy lỗ tai có chút ửng đỏ: "Được rồi, em biết, em biết là anh sẽ trở về thành phố Trà Giang an toàn mà, yên tâm đi, em đến bệnh viện trước đây!".

Nghe Bạch Cẩm Sương nói đến việc anh an toàn trở về thành phố Trà Giang, trong lòng anh chỉ cảm thấy mềm nhũn, cảm xúc bấn loạn, cô gái ngốc của anh, bản thân mình đang xảy ra chuyện, lại còn có tâm trạng đi lo lắng cho an nguy của anh, điểm này sao có thể không khiến cho anh. thích cô được.

Anh gật nhẹ đầu, dịu dàng nói: "Được, em đi trước đi, tôi sẽ tới đó sau!"

cúp điện thoại xong, Mặc Tu Nhân liếc nhìn về phía tài xế: "Đến bệnh viện Việt Đức!"

Anh nói xong thì mở điện thoại lên, mấy cái ứng dụng bên trên của anh, không có cái nào là không liên quan đến "ảnh nóng" của Bạch Cẩm Sương.

Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân u ám đáng sợ, người lái xe chỉ len lén liếc nhìn anh từ trong kính chiếu hậu đã bị dọa đến hô hấp cũng trở nên khó khăn, căng thẳng.

Mặc Tu Nhân xem qua vài mẩu tin tức, không biết chính xác là đã xảy ra chuyện gì. Anh trực tiếp gọi vào số điện thoại của Triệu Văn: "Triệu Văn, giúp tôi điều tra một chuyện, tôi muốn biết nó trong thời gian sớm nhất có thể. Tôi muốn biết người phụ nữ trên mạng có nét giống Bạch Cẩm Sương đó rốt cuộc là có thân phận gì! "

Triệu Văn thường giúp anh quản lý câu lạc bộ Quân Trúc, quen biết cũng tương đối nhiều người. Việc điều tra người phụ nữ này đối với Triệu Văn mà nói đúng là dễ như trở bàn tay.

Sau khi giao việc cho Triệu Văn xong, anh mới đọc những tin nhắn khác trên điện thoại.

Ngoài Bạch Cẩm Sương và Cảnh Hạo Đông, một số giám đốc điều hành cấp cao trong công ty, cũng như các thành viên trong gia đình đã liên lạc cho anh.

Kể từ ngày hôm sau, sau khi anh rời đi, họ cũng đã gọi điện cho anh rất nhiều lần.

Mặc Tu Nhân đã gọi cho mẹ của anh trước tiên.

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói lo lắng của Mặc Tố Nhiên từ trong điện thoại truyền đến: "Tu Nhân, cuối cùng thì con cũng trở về rồi!"

Mặc Tu Nhân gật đầu: "Con vừa xuống máy bay, mẹ, hai ngày trước mẹ gọi điện cho con, có chuyện gì không?"

Mặc Tổ Nhiên nhàn nhạt nói: "Đừng nhắc tới nữa, còn không phải tại mấy người nhà họ Doãn kia thì còn ai vào đây. Ngày hôm sau, sau khi con đi công tác, người nhà họ Doãn đã tìm tới tận cửa nhà chúng ta giảng đạo nói cái gì mà con đã kết hôn, rồi còn được con gái nhà bọn họ tin tưởng, rồi không xem gia đình bọn họ ra gì. Tạm thời mẹ sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, con cũng vậy. Cơn bão "Hải Thố" đã đi qua biên giới và đã gây ra thương vong nghiêm trọng đến như vậy mà con lại còn dám bay qua đó, đã vậy lại còn không biết nói với ba mẹ một tiếng! "

Giọng nói của Mặc Tu Nhân trong điện thoại nghe không ra bất cứ cảm xúc nào: "Chẳng phải con vẫn trở về an toàn đấy sao, với lại những gì nhà họ Doãn nói là sự thật, con quả thật là đã kết hôn!".

Mặc Tổ Nhiên và Tần Trấn sớm đã đoán được, nhà họ Doãn chắc chắn sẽ không dám đem loại chuyện như vậy ra tùy tiện nói đùa.

Tuy nhiên, khi chính tai nghe được những lời này từ miệng của Mặc Tu Nhân, Mặc Tổ Nhiên vẫn không khỏi sửng sốt.

Bà há hốc miệng, phải một lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của chính mình: "Vậy...Vậy sao con không nói sớm với ba mẹ, nếu mẹ mà biết con đã kết hôn, thì đã không sắp xếp ra mắt cho con rồi! Như vậy nhà họ Doãn cũng sẽ không tới đây gây sự!".

Giọng Mặc Tu Nhân bình thản: "Chuyện ra mắt trước đó chúng ta đều không biết rõ sự việc. Con đâu có biết là mẹ sẽ sắp xếp như vậy, hơn nữa mẹ cũng không biết là con đã kết hôn. Về phần nhà họ Doãn, cứ đưa cho bọn họ chút tiền bồi thường để họ tạm thời ngậm miệng là được rồi. Bọn họ tìm tới tận cửa còn không phải chỉ vì chuyện này thôi sao?!"

Mặc Tổ Nhiên trầm ngâm một tiếng: "Đúng là như thế thật. Bọn họ nghĩ chúng ta vì mặt mũi nên dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bồi thường cho gia đình bọn họ cho bằng được. Mấy cái chuyện thế này mẹ chẳng thèm quan tâm đâu, chỉ là... Vợ con là loại con gái như thế nào vậy?"

Mặc dù Mặc Tổ Nhiên đã cố hết sức để che giấu, nhưng trong lòng cô vẫn không thể che giấu được những lời đàm tiểu và tò mò.

Mặc Tu Nhân im lặng một lúc, mới nói: "Lúc trước con không nói cho mọi người biết chuyện con đã kết hôn với cả thân phận của cô ấy là bởi vì quan hệ tình cảm của con và cô ấy lúc đó vẫn chưa đủ lớn và ổn định. Nhưng mà bây giờ tình cảm của bọn con đã ổn định rồi. Hai ngày nữa, con sẽ tìm thời gian thích hợp để đưa cô ấy về nhà gặp mặt mọi người!"

Mặc Tố Nhiên nghe vậy, giọng nói kinh ngạc vui sướng: "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, lúc trước mẹ không biết chuyện này thật giả ra sao, nên cũng không dám nói cho anh trai của con biết. Như vậy đi, lúc con. đưa vợ con về nhà, mẹ sẽ thông báo chuyện này cho anh trai con biết, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm thật là vui vẻ! "

Mặc Tu Nhân gật đầu: "Được rồi, lúc con đưa cô ấy về, con sẽ thông báo với anh ấy trước tiên, còn bây giờ con có chuyện khác cần phải giải quyết rồi, con cúp máy trước đây!".

Mặc Tu Nhân cúp điện thoại và cuối cùng cũng liên lạc được với công ty.

Từ một quản lý cấp cao của công ty anh đã biết được một thông tin là công ty đang có kế hoạch trục xuất Bạch Cẩm Sương do ảnh hưởng cực kỳ xấu từ vụ việc phim kh**u dkm của cô trên mạng, và từ đó gương mặt điển trai của Mặc Tu Nhân cũng đã hoàn toàn bị chìm xuống.

Anh trực tiếp nói: "Buổi chiều tôi sẽ trở về công ty mở cuộc họp. Về chuyện của Bạch Cẩm Sương tôi sẽ nói cho mọi người biết quyết định. của tôi trong cuộc họp đó!".

Mặc Tu Nhân nói xong, anh trực tiếp cúp ngay điện thoại không để cho cấp cao đó có cơ hội thăm dò thái độ của anh.

Chín mươi phần trăm công ty đều tin rằng cho dù Bạch Cẩm Sương có là người được chính tay Mặc Tu Nhân đưa vào Hoàng Thụy đi chăng nữa, thì với những chuyện đáng xấu hổ mà cô làm ra khiến công ty bị ảnh hưởng đến danh tiếng nghiêm trọng như vậy, thì Mặc Tu Nhân chắc chắn vẫn sẽ trục xuất cô ra khỏi công ty.

Bệnh viện Việt Đức. Lúc Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đến bệnh viện đúng lúc Tề Bạch Mai đang ăn cháo.

Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư, Tề Bạch Mai đặt bát cháo xuống, có chút ngượng ngùng: "Cẩm Sương, Kim Thư, các cậu tới rồi!"

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy miếng gạc trắng quấn quanh cổ Tề Bạch Mai, mắt anh bỗng đỏ hoe: "Sao cậu lại..."

Cô bỗng dưng không nói nên lời, trên đường đến phòng bệnh, cô nghe các y tá của bệnh viện bàn luận về mức độ nguy hiểm của sự việc đêm qua, họ kể như thể từng người một đã tận mắt chứng kiến vậy.

Tuy nhiên, ngay cả khi các cô y tá có đang nói phóng đại đi nữa thì Bạch Cẩm Sương vẫn biết rằng những gì xảy ra với Tề Bạch Mai đêm qua là cực kỳ nguy hiểm.

Lâm Kim Thư im lặng nhìn Tề Bạch Mai, trong mắt lóe lên một tia lo lắng: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Còn vết thương nào khác nữa không?"

Tề Bạch Mai nhìn thấy bộ dạng đau lòng lo lắng của Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư, cô nhanh chóng nói: "Không, tớ thực sự không sao!".

Vừa nói cô ta vừa động tay động chân, kết quả là đụng trúng vết thương trên cổ, nhịn không nổi cô "á" lên một tiếng.


Bạch Cẩm Sương lập tức trở nên căng thẳng: "Làm sao vậy? Có phải là đụng trúng vết thương rồi không?"


Tề Bạch Mai dở khóc dở cười, cô chỉ chỉ vào vết thương trên cổ: "Không sao, chỉ có ở đây là bị chém một chút thôi, còn những chỗ khác thì không sao, tối hôm qua đúng là dọa tớ một phen, nhưng mà tớ bị thương cũng không nhiều."


Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Tề Bạch Mai như vậy, hai mắt đỏ bừng: "Nếu không phải vì giúp tớ, cậu cũng sẽ không phải bị thương như thế này!".


Tề Bạch Mai nhìn thấy bộ dạng áy náy của Bạch Cẩm Sương, trong lòng có chút lo lắng: "Cẩm Sương, cậu đừng nói như vậy. Nếu như tớ không có xích mích với Tăng Vỹ trước đó, thì sao anh ta có thể bắt cóc tới chứ? Nói cho cùng, chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu. Cậu nhất định không được đem chuyện này để trong lòng, nếu không, tớ sẽ cảm thấy rất không an tâm! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK