Mặc Tụ Nhân nhìn cô ta với vẻ giễu cợt: “Tôi thấy cô từ đầu đến cuối hoàn toàn không hiểu chúng tôi là bên A, là cơm áo cha mẹ của cô, cô đừng đánh giá quá cao về bản thân, hãy làm rõ vị trí của mình đi!" Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân trong vô thức. Thực ra, chính bản thân cô cũng không ngờ Mặc Tu Nhân lại đứng ra bênh vực cô. Mắt Doãn Nhược Liên đỏ hoe, cô ta sợ Mặc Tu Nhân. Là bạn thân của Tống Chí Nam, cô ta biết rõ Mặc Tu Nhân có năng lực như thế nào.
Nhưng cho dù có sợ hãi, cô ta cũng phải thanh minh cho bản thân: “Không phải như vậy, là nhà thiết kế Bạch làm phiên tôi!” Mặc Tu Nhân cười xùy một tiếng, ánh mắt u ám: “Làm phiền cô? Làm phiên cô đế phải bồi thường trang phục sao? Doãn Nhược Liên, cho dù trang phục có ướt thì cũng là bồi thường cho nhà tài trợ, cô nghĩ mình là ai hả, không tự mình biết mình, cứ luôn miệng kêu gào đòi tiên bôi thường, cô có cái tư cách đó chắc?” Tất cả mọi người có mặt trong trường quay vừa kinh ngạc vừa phấn khích.
Bọn họ không ngờ tổng giám đốc Mặc chẳng những không trách cứ Bạch Cẩm Sương mà còn bảo vệ nhân viên của nhà mình, đúng là vô cùng thú vị. Bạch Cấm Sương nhìn chăm chăm vào Mặc Tu Nhân, vẻ mặt phức tạp, nhịp tim gia tăng.
Một số cảm xúc bất giác xuất hiện. Trước mặt Mặc Tu Nhân, Doãn Nhược Liên không thể tỏ ra lớn lối được. Cô ta nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc, hy vọng có thể khơi dậy lòng thương hại của anh.
Mặc Tu Nhân đã cảnh báo cô ta trong bữa tiệc công việc tối hôm qua, nhưng cô ta chỉ nghĩ đơn giản là Mặc Tu Nhân không thích người khác nhắc đến quá khứ của anh.
Ngay cả mối quan hệ giữa Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, cô ta cũng không biết rõ. Tống Chí Nam ở trong điện thoại chỉ nói với cô ta Bạch Cẩm Sương đã quyến rũ Mặc Tu Nhân.
Làm sao Tống Chí Nam có thể cho người khác biết về mối quan hệ hôn nhân giữa Bạch Cấm Sương và Mặc Tu Nhân được! Cô ta chỉ ước sau khi tỉnh dậy, Mặc Tu Nhân không còn dính dáng gì đến Bạch Cẩm Sương nữa Doãn Nhược Liên cũng không biết việc Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã đăng ký kết hôn, vì vậy cô ta không thể hiểu nổi tại sao Mặc Tu Nhân lại bảo vệ con điểm Bạch Cẩm Sương này. Cô ta bị Tống Chí Nam coi như một quân cờ nhưng lại không hề nhận ra, chỉ biết hận Bạch Cẩm Sương muốn chết.
Mặc Tu Nhân có vẻ khá bực mình: “Cô Doãn ở trong studio của Hoàng Thụy mà lại dám ra tay với nhân viên của Hoàng Thụy chúng tôi, nếu đã không coi ai ra gì như vậy thì sau này đừng đến nữa!” Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân, rủ mắt cúi đầu xuống, vành tai hơi ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên anh đứng ra bênh vực cô ở ngay trước mặt cô một cách dứt khoát như vậy. Cảm giác này khiến cô ngẩn ngơ, thật sự rất vi diệu! Doãn Nhược Liên lập tức luống cuống! Đại ngôn trang sức của Hoàng Thụy không chỉ có phí đại diện cao mà còn giúp cô ta nhận được những đại ngôn và quảng cáo lớn khác. Nếu việc hủy bỏ hợp đồng bị lan truyền, sự nghi ngờ của thế giới bên ngoài sẽ làm giảm giá trị và hình ảnh của cô ta. Với đôi mắt đỏ hoe, cô ta vội vàng nói: “Không, tổng giám đốc Mặc, chuyện xảy ra hôm nay là do tôi không đúng.
Tôi xin nhận lỗi với nhà thiết kế Bạch. Anh hãy nể mặt Tống Chí Nam, đừng lấy đại ngôn của tôi, được chứ? Sau này tôi chắc chắn sẽ chụp hình thật tốt!” Mặc Tu Nhân thờ ơ nhìn Doãn Nhược Liên, ánh mắt lạnh lùng như thể muốn đóng băng người khác. Doãn Nhược Liên lập tức ngậm miệng. Tiếc là cô ta vân không biết mình đã nói sai điều gì.
Mặc Tu Nhân lạnh giọng nói với người phụ trách quay hình: “Đổi người phát ngôn, trang sức Hoàng Thụy của chúng ta không cân một minh tỉnh kiêu ngạo như vậy làm đại diện!” Dứt lời, anh không thèm nhìn đến Doãn Nhược Liên đã xanh mét mặt mày mà nói với Bạch Cẩm Sương: “Đi theo tôi!”
Bạch Cấm Sương bĩu môi, đi theo anh ra ngoài với dáng vẻ của một cấp dưới ngoan ngoãn nghe lời.
Người phụ nữ sắc sảo mặc trang phục công sở vẫn luôn đứng cạnh Mặc Tu Nhân cũng đi theo ra ngoài. Bạch Cẩm Sương chớp mắt, thâm đoán danh tính của đối phương.
Chỉ là, không đợi cô đoán, vừa ra khỏi cửa, Mặc Tu Nhân đã giới thiệu đối phương với cô: “Đây là Lưu Ly, người phụ trách chương trình phụ nữ là phải đẹp!” Bạch Cẩm Sương gật đầu. Phụ nữ là phải đẹp là chương trình tập trung vào việc làm đẹp của người phụ nữ. Kỹ trước có quần áo, giày dép, mỹ phẩm....
Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Phụ trách Lưu lần này đến tìm anh là vì muốn tìm người tham gia vào tập mới của chương trình phụ nữ là phải đẹp.
Cô nghĩ thế nào thì hãy nói với cô ấy!” Bạch Cẩm Sương hiếu ra, chẳng trách Mặc Tu Nhân và Lưu Ly lại xuất hiện ở đây, hóa ra là vì chuyện này! Sắp đến giờ ăn trưa, Mặc Tu Nhân mời Lưu Ly và Bạch Cẩm Sương đi ăn. Tại bàn ăn, Lưu Ly nói với Bạch Cẩm Sương: “Lần này chúng tôi đang lên kế hoạch triển khai chương trình với chủ đề là phụ nữ và trang sức. Chương trình sẽ có năm nhóm tham gia.
Mỗi nhóm sẽ mời một nhà thiết kế trang sức có độ chủ đề và một nghệ sĩ để hợp tác. Trong chương trình, nhà thiết kế trang sức chịu trách nhiệm thiết kế trang sức và người nghệ sĩ cũng sẽ đưa ra một số ÿ kiến cá nhân của mình sao cho phù hợp” “Đến lúc đó, nghệ sĩ hợp tác sẽ đeo đồ trang sức để trình diễn, chấm điểm và đánh giá.
Đây cũng là một cách tốt để nâng cao danh tiếng của nhà thiết kế trang sức. Vừa rồi tôi đã cùng với tổng giám đốc Mặc tìm hiểu về nhà thiết kế của quý công ty, tôi rất hài lòng với hình ảnh và khả năng của cô Bạch.
Cô Bạch có muốn thử một lần không?” Bạch Cấm Sương nghe thấy điều này thì do dự trong hai giây rồi hỏi: “Khi nào chương trình sẽ bắt đầu? Đã tìm xong các nghệ sĩ và nhà thiết kế cho các nhóm khác chưa?” Lưu Ly mỉm cười lắc đầu: “Vẫn chưa. Khoảng nửa tháng nữa chương trình mới bắt đầu. Hiện nay chúng tôi vân đang trong quá trình chuẩn bị, những thứ khác về cơ bản đã sắp xếp ổn thỏa. Trước mắt chỉ còn lại việc xác định những người tham gia, chỉ có điều, để mang đến bất ngờ cho mọi người, trước khi chương trình bắt đầu bấm máy, đối tác và đối thủ cạnh tranh của cô sẽ được giữ bí mật.
Hiện tại chúng tôi mới chỉ xác định được bốn người, còn sáu người khác vẫn chưa được xác định. Cô Bạch, cô nghĩ thế nào?” Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, tôi... Mặc Tu Nhân nhướng mày nhìn cô: “Cô hãy tự mình quyết định, không cần hỏi tôi!” Bạch Cấm Sương mím môi nhìn Lưu Ly: “Vậy được rồi, tôi sẽ tham gia! Nói thật, lúc trước tôi rất thích chương trình của các cô.” Lưu Ly cười: “Được rồi, tôi sẽ chờ cô Bạch Cẩm Sương tới ký hợp đồng!" Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Ừm, không thành vấn đề!” Một bữa ăn, cả người mời và người được mời đều vui vẻ.
Sau bữa ăn, Bạch Cấm Sương và Mặc Tu Nhân về thẳng công ty. Vừa lên xe, Mặc Tu Nhân đã nhìn thấy vết đỏ vẫn chưa biến mất trên mặt Bạch Cẩm Sương.
Anh không nhịn được hừ khẽ một tiếng: “Không phải em rất lợi hại hay sao, sao lại để bị đánh như vậy?” Nếu như đối phương là đàn ông, anh đã xông lên lăng trì tùng xẻo đối phương rồi. Chỉ là dù sao Doãn Nhược Liên cũng là phụ nữ, hôm nay anh cho đối phương một chút thể diện! Tất nhiên, trong lòng Mặc Tu Nhân, Doãn Nhược Liên đã đánh Bạch Cấm Sương, nhưng anh không ném Doãn Nhược Liên cho con chó ăn đã rất nể mặt rồi. Những lời ác độc này của anh, theo anh thấy thì cũng thường thôi.
Bạch Cấm Sương bĩu môi: “Em bị bất ngờ mà. Doãn Nhược Liên là một minh tinh, vậy mà nói đánh là đánh. Em không hề phòng bị! Em cứ tưởng minh tinh ở bên ngoài, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng phải giả vờ đoan trang, cho dù tức giận cũng phải nhịn, không thể để hình tượng bị sụp đổ”