Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên nó là tiểu Bảo Bạch Cẩm Sương có vẻ ngạc nhiên và hơi nghi ngờ, mặc dù biết là Mặc Tu Nhân đã dắt con mèo trắng nhỏ đi.


Nhưng mà, cô vẫn không thể tin được là Mặc Tu Nhân thực sự sẽ nuôi con mèo này.

Bây giờ, nhìn những thay đổi trong phòng khách, một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng cô.

Cô nhẹ nhàng bước đến và nhìn thấy anh chàng nhỏ bé đã được tắm, một quả bóng nhỏ màu trắng tròn vo, đang nép mình trong cái ổ nhỏ, với băng gạc quấn quanh cái chân bị thương, nhìn qua có vẻ là đã được băng bó.

Bạch Cẩm Sương ngồi xổm xuống, đưa tay sờ vào cơ thể con mèo con.

Con mèo con hơi hí mắt ra, thè cái lưỡi nhỏ ra liếm lấy ngón tay của Bạch Cẩm Sương, trái tim Bạch Cẩm Sương lập tức mềm nhũn, rối tung lên.

Cô vừa định gãi cằm mèo con một cái, cô biết khi mèo con được gãi cảm sẽ rất thoải mái và phát ra tiếng khò khè.

Kết quả là cô chỉ vừa mới đặt tay lên cằm mèo con, sau lưng liên nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Tiểu Bạch!" Bạch Cẩm Sương chợt quay đầu lại đã thấy Mặc Tu Nhân đang mặc quân áo ở nhà, đang cúi xuống nhìn cô và con mèo con.

Bạch Cẩm Sương vô thức mím môi.

Nhưng mà, không đợi cô mở miệng nói thì Mặc Tu Nhân đã cong môi và nói, "Tôi đang gọi nó!" Bạch Cẩm Sương sửng sốt liếc nhìn con mèo trắng nhỏ trên tay.

Giọng nói của Mặc Tu Nhân dường như có tia cười khẽ: "Nó tên là tiểu Bạch!" Bạch Cẩm Sương nghĩ đến lời Mặc Tu Nhân nói vừa rồi, anh đang gọi nó, không phải là anh đang nghĩ cô tưởng anh gọi cô đó chứ! Mặt Bạch Cẩm Sương đỏ bừng, đứng lên, nghiêm túc nhìn Mặc Tu Nhân: ˆCám ơn anh!" Không cân biết Mặc Tu Nhân có thực sự muốn nuôi con mèo này hay không, nhưng hành động của anh đã khiến cô rất cảm động.

Mặc Tu Nhân nhìn cô, nhướng mày nói: "Tôi nuôi Tiểu Bạch vì nó dễ thương.


Chuyện này thì liên quan gì đến em?" Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng: "Tôi...


Tôi không có nói liên quan gì đến tôi, tôi chỉ nghĩ là nó mà có thể được anh nuôi, vậy là rất tốt rôi!" Từ một con mèo hoang, nhảy một cái nó liên trở thành vật nuôi của gia đình giàu có.


Mặc Tu Nhân hiển nhiên rất hài lòng trước lời nói của Bạch Cẩm Sương, cong môi cố ý trêu chọc Bạch Cẩm Sương: "Thật là, tôi còn tưởng em lây thân phận là Đại Bạch tới cảm ơn tôi đó chứ!" Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, có chút không được tự nhiên: "Không có đâu!" Nghĩ đến cảnh Bạch Cẩm Sương ăn miếng trả miếng với mình, Mặc Tu Nhân nghĩ có chút buôn cười, cố ý nói: "Không có gì là sao, em không phải Đại Bạch, hay nó không phải Tiểu Bạch?" Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, trừng mắt nhìn


- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK