Nếu như là vì Đỗ Yến Oanh thì Mặc Tu Nhân sẽ cho phép Bạch Cẩm Sương tới bệnh viện nhưng là vì người khác thì Mặc Tu Nhân không chấp nhận việc cô ở lại bệnh viện trong thời gian lâu như vậy được!
Suy cho cùng thì người vợ bảo bối này đang mang thai sinh đôi. Không nói anh ích kỉ được vì từ trước đến giờ anh vẫn luôn như vậy, ngoại trừ Bạch Cẩm Sương và con của anh ra thì người mà được anh quan tâm nào có mấy ai.
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân rồi nói: “Anh nói nhiều như vậy rốt cuộc câu cuối mới là quan trọng nhất”
Mặc Tu Nhân mỉm cười nhìn Bạch Cẩm Sương: “Vẫn là em hiểu anh nhất!”
Bạch Cảm Sương bất lực nói: “Em đi xem Thẩm Định
Nhiên trước đấ
Cô nói đến bữa trưa sẽ rời đi,
Nhưng vừa đi được hai bước cô liền quay đầu lại nhìn "Đừng lo lắng, em sẽ chú ý đến cơ thể của mình mà và em cũng sẽ khuyên nhủ Thầm Đình Nhiên thật tốt!”
Mặc Tu Nhân dịu dàng nhìn cô và nói: “Ừm, ngoan làm!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy chữ “ngoan” này liền đỏ bừng mặt lên sau đó vội quay người đi về phía Thẩm Đinh Nhiên.
Cô đi về phía bên Thẩm Đinh Nhiên rồi nhẹ nhàng nói: “Thầm Đinh Nhiên, ăn chút gì đó trước đi!” Thầm Đinh Nhiên quả thực đã suy sụp đến mức cực điểm nhưng Bạch Cẩm Sương đã ở bên cô ấy lâu như vậy nên cô biết rằng người này không phải là người không biết tốt xấu gì.
Cô ấy và Bạch Cẩm Sương cũng chỉ là có cơ duyên gặp gỡ nhau vài lần vậy mà Bạch Cẩm Sương có thể đối xử với cô ấy như vậy khiến cô ấy cảm thấy rất cảm động.
Cô ấy nghẹn ngào đáp: “Cô ăn đi, tôi không muốn ăn!” Bạch Cẩm Sương bất lực nói: “Cô không ăn không được, cơ thể cô sẽ không chống đỡ nổi, sáng nay cô đã không ăn sáng rồi nếu cứ như vậy thì không ổn chút nào!”
Mặc dù hôn lễ đầu tiên của Bạch Cẩm Sương vẫn chưa tổ chức xong nhưng cô đã quá hiểu rằng cô dâu căn bản sẽ không ăn quá nhiều vào buổi sáng bởi vì còn phải mặc váy cưới và lễ phục cho nên phần lớn trong số họ thường không ăn.
Hơn nữa hôm nay Thẩm Đinh Nhiên đã bị giày và lâu như vậy rồi nếu như không ăn thì Bạch Cảm Sương thực sự sợ răng có ăv se không trụ nổi. Thần Đinh Nhiên củi đầu nói: "Tôi ăn không nổi!”
Mặc dù Bạch Cầm Sương biết rằng Thẩm Định Nhiên sẽ nói như vậy nhưng khi nghe thấy câu ăn không nổi rồi lại nhìn bộ dạng chán nản sa sút của cô ấy như vậy khiến có thật sự cảm thấy khó chịu.
Cô im lặng một lúc sau đó nói: "Thẩm Đinh Nhiên, tôi biết có rất buồn nhưng có một số chuyện tôi vẫn phải nói, những chuyện tiếp theo vẫn là cần cô đích thân xử lý, cô đã từng nghĩ qua nếu cô cứ luôn ở trong bệnh viện như thế này thì bố mẹ cô phải làm sao? Hài cốt của họ vẫn còn ở trong nhà xác, cô không định đi tiên họ đoạn đường cuối cùng sao? Còn nữa... Sở Hạnh Từ đang hỏi Mặc Tu Nhân nghe ngóng tình hình phía bên bệnh viện, tôi thấy tình hình bày giờ mặc dù là do một tay anh ta gây ra nhưng anh ta cũng rất khó chịu, anh ta muốn giúp cô, điều này tôi có thể nhìn ra được... nhưng bây giờ đã đi tới bước này rồi cô thật sự không định chấp nhận sự giúp đỡ của anh ta hay sao? Nếu như cô không muốn thì cô phải mạnh mẽ lên, đứng dậy và tự mình xử lý tất cả mọi chuyện bên ngoài đi, tôi đã nói rồi khi cô gặp bất cứ chuyện gì nếu cần giúp đỡ thì tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô!”
Sau khi Bạch Cẩm Sương dùng một hơi nói nhiều như vậy cô quay ra nhìn chằm chấm vào Thẩm Đinh Nhiên, cô sợ rằng khi bản thân nói những lời này sẽ kích động Thẩm Đinh Nhiên nhưng cô không thể cứ im lặng mà không nói gì được.
Nếu như cô đã lựa chọn sẽ giúp đỡ Thẩm Đinh Nhiên thì có không thể cứ trợ mất nhìn cô ấy chán nản tuyệt vọng như vậy
Hơn nữa có nói nhiều như vậy cũng chỉ mong Thẩm Đinh Nhiên có chút phản ứng trở lại.
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào Thẩm Định Nhiên vẫn đang bất động, đúng lúc cô định bỏ cuộc thì Thẩm Đinh Nhiên ngẩng đầu lên và nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe: “Cô nói... anh Sở... Sở Hạnh Từ hỏi chuyện bệnh viện sao?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, quyết định sẽ nói ra sự thật: “Đúng vậy, lúc tôi tới bệnh viện anh ta đã muốn tôi giúp anh ta nghe ngóng tình hình ở bệnh viện chỉ có điều.... đến cuối cùng tôi vẫn không nói gì cho anh ta hết vì tôi biết... trước đây cô không có tình cảm với anh ta còn bây giờ... mặc dù cô biết anh ta vì báo thù nhưng đột nhiên lại xảy ra nhiều chuyện như vậy cho nên cô sẽ không thể không hận anh ta được, nếu như cô đã hận anh ta thì làm sao có thể chấp nhận sự quan tâm và giúp đỡ của anh ta được, nực cười hơn nữa là anh ta lại chính là tên thủ phạm đã gây ra tất cả những điều này không phải sao? Bởi vậy nên tôi đã không nói gì cho anh ta biết, tôi hy vọng cô có thể tự mình mà đối diện với tất cả thậm chí là... từ chối sự quan tâm và giúp đỡ của anh ta!”
Nghe những lời của Bạch Cẩm Sương nói, Thẩm Đinh Nhiên tựa lưng vào ghế rồi mỉm cười một cách đầy đau khổ: “Chuyện đã đến nước này mà anh ta vẫn quan tâm tôi sao? Hừ... quả thật là nực cười mà, Cẩm Sương, cô nói rất đúng tôi biết việc anh ta trả thù là có lý do chính đáng nhưng... tôi không có cách nào để có thể không hận anh ta được, tôi của trước đây đã... yêu anh ta một cách hèn mọn như vậy, cho dù là anh ta nói sớm cho tôi biết là anh ta hận bố mẹ tôi thì có phải tốt hơn là để tôi trở thành một tên hề như vậy, cứ giữ anh ta lại hết lần này đến lần khác rồi lại tự phủ nhận bản thân, nếu như không phải là kết hôn với anh ta thì cho dù có tuyên chiến với cả nhà họ Thẩm và báo thù một cách quang minh chính đại thì bố mẹ tôi có thể sẽ không thể chịu đựng được nhưng cũng sẽ không có kết cục bi thảm như ngày hôm nay, cô nói rất đúng! Tôi phải đích thân xử lý chuyện của nhà họ Thẩm, tôi phải... đích thân tổ chức tang lễ cho bố mẹ tôi!” Lúc Thẩm Đinh Nhiên nói ra hai chữ “tang lễ” cổ họng của cô dường như bị ai đó bóp nghẹt. *
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy đang cố gắng trở nên mạnh mẽ trong lòng liền cảm thấy đau xót và bất lực.
Thẩm Đinh Nhiên cụp mắt xuống nhìn đồ ăn trong tay Bạch Cẩm Sương và nói: “Cẩm Sương, chúng ta ăn cơm thôi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, hai người ngồi trên ghế của bệnh viện ăn thức ăn trưa mà Mặc Tu Nhân đã mua tới.
Ăn xong bữa trưa Thẩm Đinh Nhiên nhìn Bạch Cẩm
Sương nói: “Cẩm Sương... cô cùng tôi... đi đến nhà xác nhé!”
Cô ấy cố nén nước mắt vào trong: “Đi đến nhà xác xong cô hãy về đi đừng để tổng giám đốc Mặc lo lắng, nếu như tôi cần sự giúp đỡ của cô thì tôi sẽ gọi điện cho cô! Nhưng bây giờ... tôi không có dũng khí để đến nhà xác vậy nên... cô ở đó... đi cùng tôi sẽ giúp tôi có thêm dũng khí!” Bạch Cẩm Sương nghe cô ấy nói những lời như vậy không nhịn được nắm lấy tay cô ấy và nói: “Đi thôi, tôi đi cùng cô!”
Thẩm Đinh Nhiên nghe thấy những lời này đột nhiên ngẩng lên nhìn bức tường trắng trên đầu rồi siết chặt lấy tay của Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương có chút lo lắng: “Cô... Thẩm Đinh Nhiên nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu: “Tôi không sao, chỉ là tôi sợ bản thân sẽ khóc, nghe nói ngẩng đầu lên nhìn trời thì có thể kìm nước mắt lại, tôi không sao rồi, chúng ta... đi đến nhà xác thôi!”
Nếu không phải cảm nhận được đôi bàn tay đang run rẩy của Thẩm Đinh Nhiên thì Bạch Cẩm Sương có lẽ thật sự tin vào lời cô ấy nói rằng bản thân ổn.
Trong lòng cô thở dài một cái rồi không nói gì cả mà chỉ đi cùng Thẩm Đinh Nhiên đến nhà xác.
Bạch Cẩm Sương biết rằng Thẩm Định Nhiên có thể đứng lên như vậy chủ yếu là do cô đã nói đến những lời của Sở Hạnh Từ nên đã kích động đến Thẩm Đinh Nhiên.
Nhưng tình trạng bây giờ của Thẩm Đinh Nhiên nếu như không có cách này thì cô ấy sẽ mãi luôn chán nản tuyệt vọng mất.
Chỉ có điều khi thực sự đã bước đến cửa nhà xác, mặc dù cô ấy đã nói là không sao và sẽ không khóc nữa nhưng lúc đến cửa cô ấy đã trực tiếp quỳ xuống.
Bạch Cẩm Sương cũng thấy rất buồn, cô đưa tay ra để giúp Thẩm Đinh Nhiên.
Thẩm Đinh Nhiên nghiên chặt răng rồi lắc đầu nói: “Cẩm Sương, cô đi về đi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy định mở miệng ra nói nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Tuy nhiên cô không đi về mà chỉ lặng lẽ đứng ở một nơi cách đó không xa nhìn Thẩm Đinh Nhiên, suy cho cùng thì cô vẫn lo lắng sợ Thẩm Đinh Nhiên sẽ xảy ra chuyện.