Bạch Cấm Sương nhìn xung quanh: "Chúng ta không trốn trong phòng sách được, rất dễ bị phát hiện, chúng ta... Ánh mắt của cô rơi vào cửa sổ bên cạnh phòng sách: "Tới cửa sổ! Cậu đi trước đi trước, nhanh lên!" Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương không phản đối, nhanh chóng đi đến cửa sổ và leo xuống theo đường ống nước.
Bạch Cẩm Sương đi đến cửa phòng sách, khóa trái cửa lại, sau đó bước nhanh đến cửa số. Khi Lâm Kim Thư leo được nửa đường, thấy Bạch Cẩm Sương đang bò ra ngoài cửa sổ liền thở phào.
Hai cô gái chưa bao giờ làm chuyện nguy hiểm như vậy, cuối cùng Lâm Kim Thư cũng leo xuống đất, tay không cẩn thận bị xước, cánh tay có chút run run.
Ngay khi Bạch Cẩm Sương trèo lên ống nước liền nghe thấy tiếng ai đó đập vào cửa phòng làm việc. Trong đầu cô đoán chắc Bạch Cao Minh đã trở về, vì nếu là người khác sẽ không gấp rút chạy đến phòng sách như vậy.
Cô đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng ổ khóa bị một vật nặng đập vào. Bị đập mạnh như vậy, Bạch Cẩm Sương hoảng sợ, mải nghĩ đến việc ổ khóa nhất định sẽ bị đập hỏng. Kết quả, tay không bám chắc ống nước liền ngã từ điểm giao giữa tầng một và tầng hai xuống đất.
Mặc dù ngã xuống với độ cao không cao lắm nhưng cô không hề có chuẩn bị vì thế liền bị trẹo chân.
Vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Kim Thư liền thay đổi, lo lắng nhìn cô rồi nói nhỏ: "Cẩm Sương, cậu không sao chứ!"
Bạch Cẩm Sương khẽ lắc đầu: "Đi qua cửa sau, nhanh lên, ông ta vào được phòng làm việc nhất định sẽ phát hiện ra".
Lâm Kim Thư gật đầu, xoay người ngồi xổm xuống: "Tớ công cậu đi! Nhanh lên!". ngôn tình tổng tài
Bạch Cẩm Sương cũng không từ chối, chỉ cần rời khỏi được biệt thự nhà họ Bạch, trong tay cô đang nắm được điểm yếu của Bạch Cao Minh. Lâm Kim Thư vất vả cõng Bạc Cẩm sương trên lưng, hai người nhanh chóng rời khỏi biệt thự từ cửa sau.
Cuối cùng cũng lên xe, Bạch Cẩm Sương rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lúc đấy thì Lâm Kim Thư khởi động xe. Kết quả là sau khi xe chạy ra ngoài không bao lâu, trước khi Bạch Cẩm Sương kịp mở phong thư, điện thoại di động đã vang lên.
Lâm Kim Thư liếc về phía cô, lạnh giọng hỏi: "Ai vậy?" Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương căng thẳng: "Bố tớ" "Nghe đi!" Bạch Cẩm Sương ấn nút nhận cuộc gọi và bật loa ngoài lên.
Giọng của Bạch Cao Minh qua điện thoại có chút trào phúng: "Cấm Sương, lúc nãy con ở trong phòng làm việc của bố đúng không" Lâm Kim Thư liếc nhìn Bạch Cẩm Sương và lắc đầu nhẹ.
Bạch Cẩm Sương cũng sợ Bạch Cao Minh gài bẫy mình vì thế không nói gì cả. Bạch Cao Minh tiếp tục: "Con cho rằng không nói chuyện, thì chuyện này xong rồi sao. Cẩm Sương, chẳng lẽ con không biết trong phòng làm việc của bổ có camera giám sát sao.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương có chút thay đổi. Bạch Cao Minh đang xem camera giám sát trong phòng sách. Buổi tối ông ta gần như là đã đến địa điểm tổ chức bữa tiệc, nhưng đột nhiên lại cảm thấy bất an vì thế lập tức quay trở về nhà..
Ông ta không ngờ linh cảm của mình lại đúng như vậy. Khi nhìn thấy hai người qua màn hình giám sát, ánh mắt ông ta lóe lên. Bạch Cẩm Sương vẫn không nói gì.
Ông ta tiếp tục chế nhạo: "Cẩm Sương, bố biết con không tin bố, sợ bố sẽ lừa con, nhưng con yên tâm, bố không việc gì phải lừa con, cũng biết con cùng ai lẻn vào phòng sách của bố. Con nói xem, nếu bố báo cảnh sát, nói có người đột nhập vào phòng sách của bố lấy đi văn kiện cơ mật thì sẽ thế nào" "Con là con gái bố. Cho dù có lấy đồ trong nhà cũng không bị coi là ăn trộm, nhưng bạn tốt của con Lâm Kim Thư thì sao, cô ta ở trong nhà bổ, không có sự cho phép của bố, đã mở két sắt, video giám sát quay lại rõ ràng.
Bố e rằng chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết!" Sắc mặt Bạch Cẩm Sương thay đổi trầm trọng: "Chuyện này không liên quan đến Kim Thư, đều là ý của tôi" Bạch Cao Minh chế nhạo: "Bố không quan tâm chuyện này là ý của ai, bổ chỉ biết người mà bố sẽ kiện là Lâm Kim Thư, con hiểu rõ ý bố chứ” Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương căng thẳng, lông mày cau lại.
Lâm Kim Thư đến đây là để giúp cô, cô không thể liên lụy cô ấy được. Cô hít một hơi thật sâu: "Không phải là ông nghĩ rằng không có phong thư của mẹ tôi để lại thì Bạch Linh Lan không thể vào được Hoàng Thụy chứ, tôi hứa với ông là sẽ giúp ông chuyện này dù có phong thư đó hay không.” Để không liên lụy đến Lâm Kim Thư, cô có một việc phải cầu xin Mặc Tu Nhân. Nếu thật sự không được, sẽ nghĩ cách khác, tóm lại là không thể liên lụy đến Lâm Kim Thư.
Bạch Cao Minh không đồng ý: "Cẩm Sương, con còn quá ngây thơ, chỉ e là con vẫn chưa đọc phong thư đó. Vậy để bố nói thật cho con biết, phong thư và thư được cất giữ ở nơi riêng biệt. Con thực sự nghĩ rằng bố sẽ để con dễ dàng lấy nó đi như vậy sao” Nghe vậy, Lâm Kim Thư phanh gấp, cau mày nhìn Bạch Cẩm Sương. Sắc mặt Bạch Cẩm Sương thay đổi rõ rệt, cô ném điện thoại lên bảng điều khiển và nhanh chóng lấy phong bì trong túi ra. Lúc này, cô mới phát hiện ra phong bì trống rỗng, không có một lá thư nào cải Chỉ là bởi vì phong bì quá dày, lúc đó Bạch Khiết hoàn toàn không để ý, cho rằng bên trong có lá thư.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương cực kỳ khó coi. Bạch Cao Minh lại nói: "Nói đến đây, bổ cũng phải cảm ơn con, vì muốn con nhanh chóng hoàn thành việc đó, ba còn lấy thư ra cho con chụp ảnh, lúc đấy còn chưa có có bỏ vào phong thư, bây giờ nghĩ lại thấy thật may mắn, nếu không đã bị con lấy trộm rồi, đúng là trộm nhà khó phòng đến giờ bố mới hiểu” Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không ngờ đến cứ thế mà mắc lừa, tốn bao công sức lại chỉ lấy được phong thư rỗng. Nghe giọng điệu mỉa mai cùng thái độ như thể mình ở trên người khác của Bạch Cao Minh làm cô thấy tức giận: "Đủ rồi, rốt cuộc ông muốn làm cái gì chứ?” "Ba ngày!” Bạch Cao Minh cứng rắn nói: "Trong vòng ba ngày, Bạch Linh Lan nhất định phải gia nhập Hoàng Thụy, nếu không, bố sẽ tống Lâm Kim Thư vào tù, sau đó đốt bức thư mà mẹ con để lại cho con!”