Cảnh Hạo Đông nhanh chóng lên tiếng: "Được, tôi sẽ đưa Kim Thư về nhà"
Lâm Kim Thư lạnh lùng nói: "Không cần, Cẩm Sương sẽ đưa tôi vê!"
Cảnh Hạo Đông thấy Lâm Kim Thư đã đứng dậy, định rời đi thì trong lòng có chút nóng nảy: "Kim Thư, anh thật sự rất muốn giải thích rõ ràng với em, em có thể cho anh một chút thời gian được không?”
Lâm Kim Thư nhìn anh ta: °Cho anh thời gian, cho anh thời gian làm gì? Cho anh thời gian để anh giới thiệu đội quân người yêu cũ của anh cho tôi quen biết à? Xin lỗi, tôi không rảnh như vậy. Hơn nữa, gân đây tôi rất bận, đừng làm phiên tôi, cũng đừng làm phiền bạn của tôi. Với lại, giữa tôi và anh, đâu có có bất kỳ mối liên quan gì cả, phải không?” Lâm Kim Thư vừa thốt ra những lời này, sắc mặt của Cảnh Hạo Đông nháy mắt khó coi đến cực điểm.
Anh ta trực tiếp gọi tên Lâm Kim Thư: "Em cho rằng giữa anh và em chỉ có quan hệ như thế thôi sao?"
Lâm Kim Thư nhướng mày: "Nếu không thì sao?"
Một nét khó chịu thoáng qua trên mặt Cảnh Hạo Đông, anh ta nặng nề nhìn Lâm Kim Thư, giọng nói có phần châm biếm: “Đúng vậy, không có quan hệ gì. Em nói đúng, lúc nào em nói cũng đúng cả. Em muốn đi đúng không? Em đi đi, đi rồi thì về sau coi như từ trước đến nay không..." Cảnh Hạo Đông nói tới đây, đột nhiên cảm giác được ánh mắt của Mặc Tu Nhân, nhất thời nghẹn lại những lời định nói.
Anh ta vốn muốn nói em cứ coi như từ trước đến nay chưa hề quen biết tôi, nhưng mà khi nhận được ánh mắt của Mặc Tu Nhân, anh ta đột nhiên không thể nói thành lời.
Anh ta biết Mặc Tu Nhân đang nhắc nhở anh ta rằng nếu hôm nay anh ta thực sự nói ra những lời này thì dựa theo tính cách của Lâm Kim Thư, có lẽ cả đời này cô ấy sẽ thực sự không qua lại với anh ta.
Ánh mắt Cảnh Hạo Đông có chút đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Kim Thư lạnh lẽo đến đáng sợ: "Từ trước đến nay không cái gì hả?"
Cảnh Hạo Đông có chút bối rối: "Em cứ coi như từ trước đến nay chưa từng cãi nhau với anh!"
Bạch Cẩm Sương suyt chút nữa không kìm được mà trực tiếp bật cười.
Còn có thao tác này, bước ngoặt này! Lâm Kim Thư khẽ khịt mũi, có vẻ như việc Cảnh Hạo Đông nhường nhịn đã khiến tâm trạng của cô ấy tốt hơn vài phân. Cô ấy nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, tớ muốn về nhà!"
Bạch Cẩm Sương cong môi: "Được, tớ đưa cậu về!"
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư bước ra khỏi phòng bao, Mặc Tu Nhân phải đi theo sau.
Anh vỗ vai Cảnh Hạo Đông rồi thấp giọng nói: "Trước khi nói lời giận dỗi thì hãy nghĩ kỹ lại, xem có tính làm người độc thân cả đời hay không. Đừng chơi trò cãi ngang với vợ tương lai của cậu. Chơi không được thì cứ ngoan ngoãn chủ động nhận lỗi là có hiệu quả thôi."
Sau khi Mặc Tu Nhân nói xong trải nghiệm của bản thân thì anh vội vàng đuổi theo Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư.
Cảnh Hạo Đông cáu kỉnh vò tóc.
Chuyện quái quỷ gì thế này, sao có thể xảy ra chuyện này được chứ? Anh ta thực sự hận không thể giết chết hai tên ngốc Khương Quý Nhi và Nghiêm Khả Như. Nếu không có họ, hôm nay anh ta vốn đã có thể giải thích tốt cho Lâm Kim Thư rồi.
Lâm Kim Thư chịu ghen vì anh ta thì tức là đã thích anh ta rôi. Sau khi anh ta tự giải thích cho Lâm Kim Thư nghe về chuyện người yêu cũ của mình, cả hai sẽ tiêu tan những hoài nghi trước đây. Đây sẽ là thời điểm tốt để anh ta thổ lộ! Tất cả đều là nôi của Khương Quý Nhi và Nghiêm Khả Như, ây dà! Anh ta phải tìm cách trút giận, nếu không, anh ta không thể nuốt trôi cục tức này.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đưa Lâm Kim Thư về nhà, trước khi Lâm Kim Thư xuống xe, Bạch Cẩm Sương không nhịn được mà mở miệng: "Lâm Kim Thư, cậu chờ một chút!"
Lâm Kim Thư quay lại nhìn cô. Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh xuống xe chờ một lát, em nói vài câu với Kim Thư!" Mặc Tu Nhân thức thời bước xuống xe, bước sang một bên vài bước. Vốn dĩ anh định hút thuốc, nhưng kết quả lại giơ tay lên rồi lại đặt xuống, chạm đến một cây bạc hà trong túi, không nhanh không chậm bóc ra rồi cho vào miệng.
Trong xe hơi. Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư: "Kim Thư, không phải là tớ muốn nói chuyện thay cho Cảnh Hạo Đông. Tớ chỉ cảm thấy hôm nay anh ta khá vô tội!"
Giọng nói Lâm Kim Thư có chút lạnh lùng: “Hôm nay anh ta vô tội, nhưng mình không phải vô tội à? Hôm nay có thể gặp phải những chuyện này còn không phải là do anh ta làm trước đây sao? Nếu anh ta không có nhiều người cũ như vậy thì..." Lâm Kim Thư bỗng thấy buồn bã và không muốn nói nữa.
Bạch Cẩm Sương không biết phải làm thế nào để khai sáng cho Lâm Kim Thư, vì vậy chỉ có thể nói theo suy nghĩ của mình: "Nhưng mà, từ khi cậu quen biết anh ta, anh ta đã là một người độc thân rồi. Chẳng qua, theo tớ biết, từ khi anh ta gặp cậu, anh ta chưa bao giờ quen thêm bạn gái nào, cũng chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt."
Lâm Kim Thư ngẩng đầu nhìn nóc xe, vẻ mặt buồn bực: "Nhưng mà, tớ mới quen anh ấy có nửa năm!"
Bạch Cẩm Sương đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Kim Thư: "Thời gian dài hay ngắn không thành vấn đề. Thời gian tớ quen biết Mặc Tu Nhân và thời gian cậu quen Cảnh Hạo Đông cũng tương đương nhau.Tớ có thể nhận ra được là lần này Cảnh Hạo Đông rất nghiêm túc. Đợi cậu hết giận thì cậu cứ cho anh ta một cơ hội, nghe lời giải thích của anh ta xem thế nào. Còn những người cũ đó thì đã giết gà dọa khỉ rồi, sau này sẽ không có ai dám quậy phá nữa. Cậu cứ coi như bọn họ không tôn tại là được rồi! Nói cho cùng, nếu cậu thích Cảnh Hạo Đông thì điều cậu muốn chính là tương lai của người này, đừng nghĩ đến những chuyện trước đây, đừng cố ý làm khó chính bản thân mình nữa." Nghe những lời của Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư đột nhiên nghĩ tới chuyện trong phòng bao ở Tây Minh Vũ vừa rồi, Cảnh Hạo Đông vốn muốn nói lời gay gắt, nhưng sau vừa qua một lượt thì anh ta lại chủ động chịu thua.
Vào lúc đó, cô ấy chợt cảm thấy mềm lòng.
Cô ấy gật đầu: 'Ừ, tớ bình tĩnh lại rồi sẽ nói chuyện với anh ấy sau!"
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, nhưng mà nếu anh ta dám đổi xử tệ với cậu, tớ sẽ là người đầu tiên giải quyết anh ta cho cậu!"
Lâm Kim Thư khẽ cong môi: "Ừm, tớ tin cậu!"
Bạch Cẩm Sương cười, siết chặt lòng bàn tay: "Vậy là tốt rôi. Còn nữa, sau này cậu đừng ăn mì gói nữa. Cả ngày cậu cứ ngồi trước máy tính, sức khỏe vốn đã không tốt rồi, nên chú ý ba bữa ăn mỗi ngày hơn, đừng có bỏ mặc sức khỏe không lo nữa. Biết chưa?"
Lâm Kim Thư ngoan ngoãn gật đầu: "Được, nghe cậu hết!"
Sau khi Bạch Cẩm Sương khuyên nhủ xong, lúc này cô mới để Lâm Kim Thư xuống xe. Lâm Kim Thư mở cửa xe, nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang nhìn sang.
Cô ấy đi về phía Mặc Tu Nhân, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Mặc, cảm ơn anh và Cẩm Sương!"
Mặc Tu Nhân lắc đầu: "Không cần cảm ơn tôi, Cẩm Sương muốn làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ cô ấy!"
Nghe vậy, trong mắt Lâm Kim Thư lóe lên một tia hâm mộ, cô ấy khẽ thở dài rôi bước nhanh vào nhà. Sáng hôm sau, Bạch Cẩm Sương đến phòng đựng thức ăn để rót nước, Thẩm Giai Nghi ngôi một chỗ từ tốn uống cà phê. Thẩm Giai Nghỉ cũng giống như Tống Chí Nam, là cùng một nhóm nhà thiết kế của trang sức Hãng Vinh. Ba năm trước cô ta chính là nhà thiết kế chính của Hãng Vinh.
Ba năm qua, cô ta không làm gì cả, không đứng đầu, cũng không xuống đáy, từ đầu đến cuối đều nằm ở trình độ nửa vời.
Bởi vì cô ta tương đối lớn tuổi, cho nên bình thường Bạch Cẩm Sương đối xử với cô ta khá lịch sự. Cô rót một cốc nước, mỉm cười hỏi: "Tại sao nhà thiết kế Thẩm lại thất thân thế? Có phải là có nguồn cảm hứng mới nào không?”
Thẩm Giai Nghi cười, nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: "Tôi thì có cảm hứng gì chứ, hiện tại thiết kế càng ngày càng kém.Nhưng mà thiết kế của cô tôi đã xem qua rồi, rất sáng tạo!"
Bạch Cẩm Sương mỉm cười, đang định câm ly nước rời đi, kết quả Thẩm Giai Nghi đột nhiên cất lời: "Cô chờ một chút!"
Bạch Cẩm Sương giật mình, quay đầu nhìn Thẩm Giai Nghỉ: "Nhà thiết kế Thẩm, sao vậy?"
Thẩm Giai Nghi đứng xuống khỏi chiếc ghế đẩu, nhìn chăm chăm vào tóc của Bạch Cẩm Sương và nói: "Trên đầu cô có một sợi tóc bạc, tôi nhổ cho cô."