**********
Bạch Cẩm Sương nhìn anh ta: "Thật sao? Tôi không những không nghĩ anh là người tốt mà còn không nghĩ rằng anh sẽ là bạn tốt của tôi. Dù sao thì...bạn tốt không có kiểu thích thú xem kịch hay của bạn mình đâu!"
Sở Tuấn Thịnh: "...Biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?"
Bạch Cẩm Sương: "Đúng vậy, rất phô trương!"
Sở Tuấn Thịnh lúng túng xoa mũi: "Được rồi, sau này tôi sẽ kiềm chế!"
Bạch Cẩm Sương liếc anh ta một cái, đột nhiên nghĩ đến chuyện trước đó Mặc Tu Nhân nói vợ mình được gọi là Black, cô tò mò hỏi: "Anh Sở, anh có biết vợ của anh Mặc không?"
Sở Tuấn Thịnh sửng sốt, không biết nghĩ tới cái gì, nhìn Bạch Cẩm Sương đầy ẩn ý: "Tại sao lại hỏi cái này?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên tò mò nên hỏi vậy thôi!"
Sở Tuấn Thịnh tủm tỉm cười: "Cô thuận miệng hỏi vậy thì tôi cũng cần trả lời. Mặc Tu Nhân rất yêu vợ, anh ấy vì vợ mà suýt chết. Tình cảm ấy khiến ai cũng ghen tị."
Bạch Cẩm Sương không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy những lời của Sở Tuấn Thịnh dường như có ẩn ý gì đó, điều này mang đến cho cô một cảm giác rất khó giải thích, cô không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ thuận miệng hỏi không biết mối quan hệ của Mặc Tu Nhân với vợ anh ấy như thế nào! Bạch Cẩm Sương: "...Chúng ta hãy nói về việc hợp tác!" App
...
Bởi vì Mặc Tu Nhân đã tự quyết định sẽ ăn tối với Bạch Cẩm Sương.
Dù gì thì bây giờ anh cũng là đối tác nên Bạch Cẩm Sương không muốn làm mất lòng anh.
Cô nhờ Annie đến đón Tần Minh Huyền và đưa cậu bé đi ăn tối còn cô thì đang đợi Mặc Tu Nhân ở công ty.
Sau khi hết giờ làm việc, Mặc Tu Nhân nhắn tin đến.
“Mặc Tu Nhân: Cô Bạch, tôi đang ở trước cửa studio của cô!”
“Bạch Cẩm Sương: Được rồi, tổng giám đốc Mặc, tôi sẽ ra ngay!”
Bạch Cẩm Sương thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Vừa tới cửa, cô thấy một chiếc Land Rover màu đen đậu ở cửa, cửa xe hạ xuống, Mặc Tu Nhân tuấn tú bước tới, anh nhìn Bạch Cẩm Sương: "Lên xe đi!"
Bạch Cẩm Sương do dự: "Tôi sẽ tự lái xe, tổng giám đốc Mặc!"
Mặc Tu Nhân lạnh lùng lặp lại: “Lên xe đi!"
Bạch Cẩm Sương không nói được gì nữa, đi về phía xe của anh.
Cô không biết tại sao nhưng khi đối mặt với Mặc Tu Nhân cô luôn thiếu tự tin.
Bạch Cẩm Sương đang đi về phía trước và định mở cửa xe. Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: "Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương sửng sốt quay đầu lại thấy Đàm Phi Vũ đi ra từ chiếc Lamborghini phía sau nói: "Anh định làm gì?"
Bạch Cẩm Sương giật mình, vừa định giải thích thì thấy cửa tài xế mở ra, Mặc Tu Nhân xuống xe, nới lỏng cà vạt nhìn Đàm Phi Vũ: “Anh Đàm, tôi muốn đi ăn tối với cô Bạch? Anh có ý kiến gì không? "
Đàm Phi Vũ bình tĩnh nói: "Hai người thân thiết vậy sao? Còn muốn cùng nhau ăn cơm à?"
Điều này hoàn toàn khác với cuộc chiến vừa rồi, có thể nói là cả hai bên đều rất hòa bình!
Tuy nhiên không thế nào mà Bạch Cẩm Sương lại nghe thấy mở đầu của một cuộc chiến từ cuộc trò chuyện âm đềm giữa hai người.
Cô nhanh chóng giải thích cho Đàm Phi Vũ: "Phi Vũ, chuyện là như này. Hãng phim của chúng ta đã ký hợp đồng với Trang sức đá quý Hoàng Thụy. Bây giờ chúng ta là đối tác. Đây là bữa ăn giữa các đối tác!"
Bạch Cẩm Sương nói xong gật đầu: "Thôi, đây là ăn cơm, chị quên nói với em, hôm nay đừng tới chỗ chị sau khi
tan làm, em cứ về trước đi!" Đàm Phi Vũ ắc mặt không tốt lắm: "Còn Bông Vải thì sao?"
"Chúng tôi sẽ đón thằng bé!"
"Chị giao cho Annie đi rồi!" Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương nói cùng một lúc, nhưng họ đưa ra những câu trả lời khác nhau.
Đàm Phi Vũ càng khó chịu.
Tuy nhiên, cậu ta còn chưa kịp nói, Mặc Tu Nhân đã quay đầu nhìn Bạch Cẩm Sương, cau mày rõ hỏi: "Cô nhờ trợ lý đi đón đứa nhỏ?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Đúng vậy, dù sao cũng không thể mang theo một đứa trẻ đi ăn cơm kiểu này!"
Nghe Bạch Cẩm Sương nói, Mặc Tu Nhân đột nhiên cười với vẻ mặt khó hiểu: "Kiểu bữa tối này, cô nghĩ đó là kiểu bữa tối gì?"
Bạch Cẩm Sương có vẻ hơi lúng túng: "Chỉ là...ăn tối với đối tác thôi!"
Nụ cười trên mặt Mặc Tu Nhân biến mất: "Cũng đúng, cô có thể đưa thằng bé theo, tôi không để tâm đâu!"
Lần này, Đàm Phi Vũ chịu không nổi: "Cẩm Sương, đừng nghe lời anh ấy, đứa nhỏ do em và Annie chăm sóc!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Tốt rồi, chị yên tâm rồi!"
Đàm Phi Vũ suýt nữa tát chính mình khi nghe thấy lời này, không phải muốn ngăn cản Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi ăn tối sao lại nói như thể đã đồng ý.
Bạch Cẩm Sương nói xong liền lên xe.
Đàm Phi Vũ gọi: "Cẩm Sương!" Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Phi Vũ, em không sao chứ?"
Cô cảm thấy sau khi Đàm Phi Vũ trở về nước, hình như cậu ta trở nên kỳ quái, mỗi ngày tan sở đều đón cô, không giống khi ở nước ngoài.
Vẻ mặt của Đàm Phi Vũ có chút khó chịu: "Chị...không đi ăn tối với anh ta được không?" App
Mặc Tu Nhân nhíu mày, hỏi Bạch Cẩm Sương: "Cô Bạch, cậu ta quyết định công việc của cô à?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Đương nhiên không phải!"
Mặc Tu Nhân lại hỏi: "Vậy cô muốn thất hứa sao? Dù sao bữa cơm này cũng phải ăn, dù sao...chúng ta cũng là đối tác!"
Những lời của anh dường như không chỉ gửi đến Bạch Cẩm Sương mà còn là với Đàm Phi Vũ.
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Tôi không cố ý, tôi sẽ không thất hứa! Tôi chưa bao giờ nói không ăn."
Đàm Phi Vũ vừa tức giận vừa giật mình khi nghe được lời này, rõ ràng Mặc Tu Nhân muốn kéo Bạch Cẩm Sương về phía mình.
Cậu ta tức giận nói: "Hợp tác rồi còn có thể vi phạm hợp đồng. Mặc Tu Nhân, anh đừng tưởng rằng có thể lợi dụng người khác!"
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân rất bình tĩnh, như thể đang xem một chú hề: "Phá hợp đồng phải trả rất đắt đó!"
Đàm Phi Vũ phẫn nộ: "Đắt đến bao nhiêu, tôi giúp chị ấy trả!"
“Không nhiều lắm, chỉ 800 triệu thôi!” Mặc Tu Nhân nhẹ nói.
Đàm Phi Vũ sững người: "Sao...sao có thể đắt như vậy, Mặc Tu Nhân, đừng có làm loạn!"
Bạch Cẩm Sương có chút bất lực: "Phi Vũ, đây là việc của chị, đừng lo lắng về nó! Hơn nữa, tiền bồi thường hợp đồng mà anh Mặc nói cũng là sự