Nghe thấy câu này, Vũ Minh Lượng nheo mắt, không ngừng dại vào người Lưu Ngọc Hoa nói: “Vẫn là em tốt hơn, không phí công bình thường anh thương em, nhân công đã được sắp xếp hết rồi.”
Lưu Ngọc Hoa gật đầu: “Anh yên tâm đi, đã sớm sắp xếp xong hết rồi. Giờ chỉ cần em sai người xúi giục để trợ lý của Bạch Cẩm Sương rời đi là có thể bắt đầu kế hoạch rồi”
Trước đây Vũ Minh Lượng từng nhìn thấy tấm ảnh của Bạch Cẩm Sương nên đã sớm ngứa ngáy không chịu được, hắn ta đẩy Lưu Ngọc Hoa ra: “Vậy em mau đi sai người giúp anh hạ nhiệt đi."
Lưu Ngọc Hoa cười rồi nhảy khỏi chân Vũ Minh Lượng: “Anh yên tâm đi, đợi một lát là anh có thể chơi vui vẻ rồi”
Long Minh Lương cười một tiếng, xua tay: “Anh sẽ chờ ở đây, em mau đi đi”
Lưu Ngọc Hoa cười rồi rời khỏi phòng, trước khi mở cửa rời đi bất giác nhìn vào cái lỗ trên tường, chớp chớp mắt rồi đóng cửa lại.
Bạch Cẩm Sương đúng là ức hiếp người quá đáng, lúc ở nhà trẻ không để cô ta chút thể diện nào, còn phao tin tố cô. Cô ta là người làm ăn buôn bán, đương nhiên sẽ biết với tình hình của luật sư, bản thân không hiện được Bạch Cẩm Sương.
Thế nên đêm nay, cô ta không thể không cho Bạch Cẩm Sương một bài học.
Cô không phải luôn tự cho mình là thanh cao sao, đợi đến khi trở thành đối tượng bị người người chế giễu ở thành phố Trà Giang thì còn ra oai được nữa không.
Tên ngốc Vũ Minh Lượng đấy, hắn ta nghĩ rằng Lưu Ngọc Hoa này sẽ mang tới cho anh ta một người phụ nữ thật sao.
Nghĩ đến đây Lưu Ngọc Hoa không nhịn được mà nhếch môi.
Cô ta sớm đã tìm người cố ý tiết lộ cho vợ của Vũ Minh Lượng, đợi đến lúc mừng thọ ông cụ, chị ta sẽ phải cùng Vũ Minh Lượng mặt mày niềm nở tới đó.
Dựa vào tính cách của chị ta thì chắc chắn sẽ không để yên cho Vũ Minh Lượng.
Bên cạnh vợ của Vũ Minh Lượng có người của cô ta sắp xếp, đã sớm biết bà ta lắp đặt camera ở trong cái lỗ hổng kia. Cô ta bàn tính ổn thoả, dự định trong buổi lễ mừng thọ của ông cụ sẽ đăng đoạn video ở trong camera đó lên màn hình lớn.
Cô ta cho rằng đến lúc đó chuyện mình và Vũ Minh Lượng có gian tình sẽ bị cả thành phố nhìn thấy, danh tiếng liệu sẽ không bị mất hết.
Nhưng vợ của Vũ Minh Lượng lại không hề biết cô ta và Vũ Minh Lượng sớm đã bàn xong rồi, cô ta sẽ tìm cách đưa Bạch Cẩm Sương tới căn phòng đó để hắn ta chơi đùa.
Đến lúc đó cô ta sẽ có kịch hay để xem rồi.
Nghĩ đến đây ánh mắt của Lưu Ngọc Hoa ánh lên một tia độc ác. Cô ta không chỉ ghê tởm. Bạch Cẩm Sương, mà còn hận cả Vũ Minh Lượng. Ban đầu cô ta vốn không phải tình nguyện đi theo Vũ Minh Lượng, chỉ là hắn ta cũng dùng cách tương tự như vậy, cho cô ta uống thuốc rồi quay video hai người ngủ cùng nhau.
Thời gian trước cô ta đã lấy lại được bản gốc, Vũ Minh Lượng cũng không thể uy hiếp cô ta được nữa.
Hơn nữa, sau đó Vũ Minh Lượng cũng chỉ điều tra được rằng vợ hắn ta đã đem video anh ta cùng Bạch Cẩm Sương ngoại tình chiếu lên, chứ không hề liên quan đến Lưu Ngọc Hoa.
Tuy Vũ Minh Lượng là con trai cả của ông cụ Vũ, trước giờ luôn được ông yêu thương, nhưng nếu chuyện như này khiến mặt mũi của ông cụ Vũ bị mất hết thì e rằng cũng sẽ không bỏ qua cho Vũ Minh Lượng.
Lưu Ngọc Hoa cười rồi vội vàng đi ra ngoài.
Bạch Cẩm Sương đang cùng ông chủ của một cửa hàng cung cấp đá quý nói chuyện, Annie cầm một ly Champagne yên lặng đứng cạnh cô.
Đúng lúc này có một nhân viên phục vụ đi qua, vô cùng bất cẩn' làm đổ rượu đỏ lên người Annie.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ lễ phục màu trắng, rượu đỏ dính lên trông vô cùng nổi bật.
Người nhân viên đó vội vàng quay người xin lỗi: “Xin lỗi cô, tôi không hề cố ý. Tôi... tôi đưa cô đi thay bộ quần áo khác nhé. Ông cụ đã chuẩn bị cho khách mời vài bộ lễ phục sẵn, sợ sẽ xảy ra tình huống không đáng có như vậy?
Annie cau mày, gật đầu nói: “Được thôi”
Annie cùng nhân viên phục vụ rời đi, Bạch Cẩm Sương vẫn đang cùng ông chủ kia nói chuyện rất vui vẻ, đối phương thậm chí còn chấp thuận, chỉ cần Bạch Cẩm Sương làm mới cho ông ta hợp tác được với hai công ty lớn là Hoàng Thuy và Thanh Lương, thì ông ta sẽ giảm giá nguyên liệu của đá quý. Ông ta còn nói chuỗi cung cấp đá quý của ông ta vô cùng ổn định, cho dù là đã giảm giá thì vẫn có lãi, như vậy là vô cùng có thành ý muốn hợp tác cùng Bạch Cẩm Sương. Hơn nữa, chủ yếu là muốn kết bạn với Bạch Cẩm Sương.
Cùng lúc đó, Annie đã bị nhốt lại ở một căn phòng khác. Cho dù cô ấy có đập cửa như nào thì cũng không ai tới mở.
Cô ấy tìm điện thoại nhưng lại phát hiện nó cũng đã không thấy đâu rồi. Annie liên kết lại sự việc bỗng cảm thấy không hay, giống như có người đang muốn đối phó với Bạch Cẩm Sương, cả người nóng vội đến phát hoả.
Cô ấy đi đi lại lại, định nhấc ghế lên để đập cửa.
Kết quả vừa bước được một bước thì cả người cô ấy cảm thấy choáng váng. Annie dùng hết sức lắc đầu, bỗng thấy trên bàn có đốt một loại hương, cô ấy vẫn nghĩ đó là trầm hương, nhưng chắc chắn đó là khói gây mê.
Annie cố gắng gượng muốn đi tới dập tắt nó đi. Nhưng vừa đi được vài bước liền ngã ra sàn nhà, tầm nhìn trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ, sau đó hoàn toàn trở thành một màn đen kịt.