Mặc Tu Nhân cười giễu cợt một tiếng, không để ý Quý Nhiên nữa, bảo Triệu Văn Vương đặt ra một bản thỏa thuận. Anh im lặng nghĩ ngợi, có lẽ đây chính là nguyên nhân anh thích Bạch Cẩm Sương.
Người như Bạch Cẩm Sương tự tôn tự cường, độc lập và có tài hoa. Thứ nên là của cô thì chính là của cô, xưa nay cô đều không dùng thủ đoạn bất chính để tranh giành. Nhận giấy chứng nhận kết hôn với anh lâu như vậy, nếu như dựa vào background của anh, không biết cô có thể được bao nhiêu lợi ích.
Chỉ cần có đủ vốn, còn phải lo cả nhà cậu cô bị Bạch Cao Minh gây khó dê sao? Nhưng cô chưa từng có ý nghĩ lệch lạc như vậy, chỉ dựa vào tài hoa và năng lực của mình, từng bước nâng cao bản thân. Nói cô ngốc, không thích tiên à? Cũng không phải, chỉ là người quân tử cần đồng tiền ngay thẳng, không cần đồng tiền bất chính. Suy cho cùng, cô chỉ là có giới hạn và có nguyên tắc.
Biết măng người, nhưng sẽ không tùy tiện bôi nhọ, ăn nói bừa bãi, biết đánh nhau, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ, cậy thế hiếp người. Mặc Tu Nhân nghĩ đến Bạch Cẩm Sương, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.Triệu Văn Vương câm thỏa thuận bước vào. Vừa rồi anh ta cũng nghe nói Mặc Tu Nhân bảo anh ta đặt ra nội dung của thỏa thuận, mới hiểu ý của Mặc Tu Nhân. Xem ra, cô Quý Nhiên này còn kém xa cô Bạch ở trong lòng giám đốc Mặc! Quý Nhiên không hề do dự ký vào thỏa thuận.
Mặc Tu Nhân mở miệng với biểu cảm lạnh nhạt: “Cô có thể đi rồi, giải thích scandal tình cảm, cô có thể tìm Triệu Văn Vương ký hợp đồng đại ngôn!”
Quý Nhiên cười gật đầu, ung dung rời đi. Mặc Tu Nhân để Quý Nhiên giải thích scandal tình cảm, viết thỏa thuận bằng giấy trắng mực đen. Làm những chuyện này, anh vốn dĩ không ngờ đến thế giới này có một từ gọi là 'càng tô càng đen! Buổi chiều hôm đó, Quý Nhiên mở cuộc họp báo dành cho các phóng viên Cô ta ở trước mặt truyền thông, rộng lượng giải thích quan hệ giữa cô ta và Mặc Tu Nhân.
Phóng viên hỏi: “Cô Quý, xin hỏi, cô và giám đốc Mặc có quan hệ gì?”
Quys Nhiên mỉm cười: “Chỉ là quan hệ bạn bè!”
Phóng viên lại hỏi: "Trước đây rất ít người loan truyền scandal tình cảm với giám đốc Mặc, cô là người đầu tiên, hơn nữa còn loan truyền scandal tình cảm hai lần, hai người thật sự là quan hệ bạn bè đơn giản sao?”
Gương mặt Quý Nhiên mang biểu cảm muốn nói nhưng lại xấu hổ: “Anh hỏi gì thế, không phải quan hệ bạn bè thì có thể là gì?”
Có phóng viên chế nhạo: “Đương nhiên là quan hệ yêu đương rồi!"
Đương nhiên, còn có người thầm xem thường trong lòng, nói không chừng là quan hệ bao nuôi, không cần thiết phải nói ra thôi.
Quý Nhiên bình tính cười nói: “Lần đầu tiên loan truyên scandal tình cảm với giám đốc Mặc là trong một cuộc gặp gỡ bạn thân, lần thứ hai cũng là đêm đó. Lúc đó có hai chiếc xe đến, giám đốc Mặc vì cứu tôi nên kéo lấy tôi mà thôi. Mọi người đừng dây dưa đến giám đốc Mặc, hy vọng chuyện này dừng ở đây!” Chỉ có điêu, cô ta nói dừng ở đây, đám phóng viên khó ứng phó này sẽ không không dừng ở đây. Quý Nhiên đã sớm hiểu rõ chuyện này, vừa rồi cô ta cũng chỉ cố ý nói như thế.
Quả nhiên, lập tức có phóng viên nói: “Nói giám đốc Mặc là người đàn ông độc thân hoàng kim đáng giá nhất thành phố Trà Giang, ấn tượng cô đối với giám đốc Mặc thế nào? Sau này hai người sẽ từ bạn bè phát triển thành quan hệ khác không?”
Quý Nhiên nghe thấy câu này, sắc mặt trở nên đỏ bừng xấu hổ trong nháy mắt, muốn nói lại thôi: “Giám đốc Mặc rất tốt, nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè, hy vọng mọi người đừng suy đoán thêm, cuộc họp báo hôm nay đến đây thôi!”
Cô ta nói xong thì đứng dậy lui về hậu đài.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Quý Nhiên giải thích hai lân scandal tình cảm rất rõ ràng, thì đồng ý để cô ta làm người đại ngôn trang sức đá quý mùa này.
Lúc Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cuộc họp báo phóng viên của Quý Nhiên, suýt chút nữa bị tức đến mức muốn nổ tung. Bình luận trên mạng càng phong phú, đa dạng.
“Thế giới này, từ mập mờ nhất chính là 'bạn bè, bởi vì nó có thể che giấu vô số kiểu quan hệ!”
“Giám đốc Mặc đó và Quý Nhiên là quan hệ bạn bè gì chứ! Ha ha hat”
“Đơn giản thôi, quan hệ bạn bè từng ngủ với nhau!”
“Hi hi hi, sâu sắc, vì một scandal tình cảm đơn giản lại ra mặt làm sáng tỏ, vừa nhìn là biết có chuyện!”
Bạn học tinh ranh trên lầu, Nguyên Phương cũng thấy vậy đấy! Bạch Cấm Sương càng xem càng tức, liên quan đến chuyện của Mặc Tu Nhân, cô đã không thể giữ tâm bình lặng nữa. Cô cất điện thoại, dứt khoát mắt không thấy thì tim không đau, chỉ là trong lòng trở nên lạnh băng.
Mặc Tu Nhân chiến tranh lạnh với Bạch Cẩm Sương, anh thậm chí chủ động cho Mặc Tu Nhân lợi ích, để cô ta ra mặt làm sáng tỏ quan hệ với anh.
Anh tưởng Bạch Cấm Sương hoặc ít hoặc nhiều sẽ có phản ứng. Nhưng không ngờ anh ở khách sạn mấy ngày trời, Bạch Cẩm Sương cũng không có động tĩnh gì. Thậm chí lúc Quý Nhiên tuyên bố trên mạng, lấy được vị trí đại ngôn trang sức đá quý Hoàng Thụy, quản gia nói với Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương đã đến nhà bạn ở rồi, liên tiếp hai ngày đều không về nhà.
Mặc Tu Nhân buồn bực đến mức bạc đầu, nhưng không thể buông bỏ thể diện đi tìm Bạch Cẩm Sương.
Anh uống rượu với Cảnh Hạo Đông: “Cậu nói rốt cuộc cô ấy nghĩ gì? Mảng tớ buồn nôn, tớ không nói, tốt xấu gì thì quan hệ của chúng tớ cũng thân mật hơn người bình thường. Tớ ở bên ngoài, cô ấy không có chút phản ứng gì, không hỏi thăm một tí nào, giống như không có người như tớ vậy! "
Cảnh Hạo Đông không đồng ý: “Hai người vốn dĩ chính là quan hệ hợp tác, cậu phải nhìn thoáng chút, nhưng tớ cảm thấy chuyện lần này, chắc cô ấy tức giận rồi, không muốn để ý đến cậu. Nói thật, sao cậu lại cho Quý Nhiên làm đại ngôn trang sức đá quý Hoàng Thụy! Kỹ năng của cô ấy còn chưa đến vị trí đó, cho dù cậu đồng cảm cô ấy cũng không đến mức này chứt” Mặc Tu Nhân có chút buồn bực, nên nói với Cảnh Hạo Đông về thỏa thuận với Quý Nhiên trước đây.
Cảnh Hạo Đông nhìn anh với biểu cảm không biết nói gì: “Cậu thế này chẳng phải là vẽ vời vô ích sao? Vừa rồi để cô ấy làm sáng tỏ, thì giao cho cô ấy vị trí đại ngôn công ty, đây chẳng phải nói rõ để người ta nghĩ nhiều sao? Tớ thấy lân này cậu càng không thể giải thích rõ ràng rồi!”
Mặc Tu Nhân nghe anh ta nói như vậy, không nhịn được chau mày, trong lòng buồn bực hơn: “Lúc đó tớ vốn dĩ không nghĩ đến chuyện này!”
Cảnh Hạo Đông lắc đầu: “Chậc, nói thật, cậu trong phương diện tình cảm rất giống một người bị thiểu năng trí tuệ, còn chẳng bằng tới”
Mặc Tu Nhân liếc anh ta bằng gương mặt lạnh lùng: “Cậu nói ai?”
Cảnh Hạo Đông lập tức cười gượng một tiếng, chỉ vào mình: “Nói tớ, người tớ nói là tớ, thật sự quá thiếu năng!”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân lạnh lùng, lười cho anh ta một ánh mắt.
Cảnh Hạo Đông đến gân, cười đùa cợt nhả: “Nói thật, tiếp theo, cậu định làm thế nào? Bình tĩnh ở bên ngoài như vậy sao?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân chùng xuống: “Trở về số một Hương Uyển ở, ở đó là nhà tớ, tại sao tớ không thể về!”
Cảnh Hạo Đông cười: “Cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, vậy chuyện của Quý Nhiên thì sao? Không định quản nữa à?”
Mặc Tu Nhân nghĩ ngợi: “Vậy thì lấy đi vị trí đại ngôn của cô ấy!”
Cảnh Hạo Đông nhìn anh một cách không biết nói gì, suy nghĩ này khá là thiểu năng trí tuệ được không! Nhưng, câu này anh ta không thể phản bác lại, nếu không, Mặc Tu Nhân sẽ băm anh ta thành thịt xay.
Anh ta thật lòng thật ý phân tích giúp Mặc Tu Nhân: “Cậu không cảm thấy làm vậy giống như chột dạ sao?”
Mặc Tu Nhân sững sờ, cũng thật là. Anh buồn bực kéo cà vạt ra: “Cảm thấy làm thế nào cũng sai hết!”
Cảnh Hạo Đông cười ˆhơ hơ: “Còn không phải sao, tình cảm chính là thứ kỳ diệu như vậy, giống tớ này, gân đây cứ muốn đi tìm Lâm Kim Thư, cô ấy thấy tớ thì trốn ngay, khiến tớ giống như bệnh dịch vậy, thật là khó chịu!”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn anh ta một cái, lười để ý đến anh ta.