Đột nhiên Sở Tĩnh Dao nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, bò thẳng qua chỗ cô: "Bạch Cấm Sương, xin lỗi, tôi sai rồi, bản thiết kế của cô, là tôi chỉ thị Miêu Linh đổi. Tôi biết bố cô ấy bị bệnh, cần dùng tiền gấp, là tôi mua chuộc người ở bên cạnh anh họ, dùng tài khoản của anh họ chuyển khoản cho Miêu Linh."
"Là tôi ngây thơ cho rằng, cho dù các cô điều tra ra được trên người anh họ, cô cũng không thể làm gì anh ấy, video giám sát của công ty, cũng là tôi tìm người xóa, tất cả mọi sai lầm đều là tôi sai.
Tôi không nên ghen tị với cô, không nên nhằm vào cô, tôi thật sự biết sai rồi, cô bảo Tu Nhân bỏ qua cho tôi đi, được không?” Sắc mặt Bạch Cấm Sương khó coi, cả người cứng ngắc ngồi ở nơi đó không nói lời nào.
Sở Tĩnh Dao gắt gao lôi kéo ống quần của cô, giọng nói tuyệt vọng đến tan vỡ: "Bạch Cẩm Sương, cô là nhà thiết kế, cô cũng biết, bàn tay quan trọng cỡ nào đối với nhà thiết kế, nhà thiết kế bị chặt đứt một tay, sau này còn có thể vẽ ra tác phẩm sao? Cầu xin cô nể tình chúng ta là người cùng ngành, tha thứ cho tôi được không?” Sở Tuấn Thịnh và Mặc Tu Nhân đều không lên tiếng, người trong phòng bao, dường như đều đang đợi phản ứng của Bạch Cấm Sương.
Bạch Cẩm Sương chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cô nhìn Mặc Tu Nhân: "Tôi có thể nói chuyện một chút với cô ta không?” Thái độ Mặc Tu Nhân lạnh nhạt nói: "Tùy em” Bạch Cấm Sương khẽ thở dài một hơi, cô nhìn Sở Tĩnh Dao, rất lâu mới mở miệng nói: "Cô tiến vào trang sức đá quý Hoàng Thụy, là để nhằm vào tôi sao?” Sở Tĩnh Dao lúng túng lau nước mắt: "Đúng!” Con ngươi Bạch Cẩm Sương lóe lên, tiếp tục hỏi: "Chuyện này có liên quan đến Phùng Hoàng Hân không?” Sở Tĩnh Dao sửng sốt, lắc đầu: "Không liên quan” Chuẩn xác mà nói, Phùng Hoàng Hân biết tất cả mọi chuyện, tuy cũng có hiềm nghỉ thêm dầu vào lửa, thậm chí một vài tin tức của cuộc thi trang sức Nẵng Mai, cũng do cô ta cung cấp.
Nhưng, tất cả mọi chuyện nói đến cùng, vẫn do một mình Sở Tĩnh Dao làm, điều này rất dễ dàng có thể tra ra được.
Bạch Cẩm Sương hơi kinh ngạc, vậy mà không giống với cô nghĩ.
"Vây cô đổi bản thiết kế của tôi, là bởi vì trước đó ở Ôn Nguyệt Các, tôi đánh cô?” Bạch Cẩm Sương thật sự nghĩ mãi mà không rõ, chẳng qua chỉ là một lần mâu thuẫn cãi vã, Sở Tuấn Thịnh còn đặc biệt tìm đến cô, ra mặt cho Sở Tĩnh Dao.
Cô cho rằng chuyện này coi như đã kết thúc rồi. Cho dù trong lòng Sở Tĩnh Dao vẫn còn chưa hết giận, cho dù cô ta tìm người đánh cô một trận, cô cũng sẽ không quá tức giận. Nhưng cô ta lại tìm người ở sau lưng, đối mất bản thiết kế của cô, đây là chuyện cô không có cách nào chấp nhận được.
Nếu không phải Mặc Tu Nhân phát hiện ra trước, cô lấy được quán quân của cuộc thi trang sức Thế Kỷ, lại không làm gì cả ở cuộc thi trang sức Nắng Mai, sợ là mọi người đều sẽ nghi ngờ cô gian lận để có được giải thưởng lúc trước.
Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Sương, hai mắt cô ta đỏ bừng: "Cô thật sự không biết, vì sao tôi nhằm vào cô sao?” Bạch Cẩm Sương vẻ mặt mờ mịt: "Tôi nên biết sao?” Giọng nói của Sở Tĩnh Dao nghẹn ngào, cô ta liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân một cái, giọng điệu tủi thân khổ sở đến tận xương tủy: "Tôi thích Mặc Tu Nhân, lẽ nào cô không nhìn ra được sao? Ngày đó cô đánh tôi, cho dù tôi tìm anh họ giúp tôi trút giận, nhưng thực ra cũng không có suy nghĩ đấu đá đến cùng với cô.
Anh họ chơi bi-a thua cô, nên nhìn cô với cặp mắt khác xưa” "Nhưng vì sao ngay cả Tu Nhân cũng muốn đứng về phía cô, vì sao? Tôi thích anh ấy nhiêu năm như vậy, anh ấy nhìn cũng không nhìn tôi lấy một cái.
Cô mới quen biết anh ấy bao lâu, vì sao anh ấy muốn thiên vị cô như vậy? Cô nói xem rốt cuộc dựa vào cái gì? Tôi thích anh ấy như vậy, bây giờ anh ấy lại vì cô, muốn chặt đứt tay của tôi, Bạch Cẩm Sương, nhìn tôi rơi xuống kết cục này, có phải cô rất đắc ý không, có phải cô sắp vui mừng đến điên rồi không?” Giọng nói của Sở Tĩnh Dao có chút cuồng loạn, cô ta buông ống quần của Bạch Cẩm Sương ra, cũng không xin tha thứ nữa, không chút hình tượng ngôi ở dưới đất.
Vẻ mặt Bạch Cấm Sương phức tạp đến cực điểm, cô thế nào cũng không ngờ được, nguyên nhân cuối cùng, lại là Mặc Tu Nhân.
Giọng nói Bạch Cấm Sương hơi bất đắc dĩ: "Sở Tĩnh Dao, cô thích Mặc Tu Nhân thì có quan hệ gì với tôi, cô không nên đặt tình cảm cá nhân vào trong công việc, cô như vậy không chỉ sẽ hủy hoại tôi, cũng sẽ ảnh hưởng đến trang sức đá quý Hoàng Thụy.
Nếu cô thật sự thích Mặc Tu Nhân thì không nên làm như vậy, huống chỉ, Mặc Tu Nhân cũng không phải thiên vị tôi, anh ấy chỉ hướng tới công bằng công chính mà thôi” Đột nhiên Sở Tĩnh Dao giống như điên rồi, bật cười, giọng nói của cô ta vô cùng châm chọc: "Công bằng công chính, ha ha, Bạch Cấm Sương, cô cũng quá ngây thơ rồi, cô lại có thể nói Mặc Tu Nhân hướng tới công bằng công chính, cô quả thực quá buồn cười rồi!" Người của thành phố Trà Giang, ai mà không biết, Mặc Tu Nhân thiên thần không thiên lý, anh có bao nhiêu bao che khuyết điểm, Sở Tĩnh Dao có thể không biết sao! Mặc Tu Nhân rõ ràng đã coi Bạch Cẩm Sương thành người của mình rồi, buồn cười Bạch Cẩm Sương còn động viên cô ta.
Sở Tĩnh Dao nhìn Bạch Cẩm Sương, trực tiếp mở miệng: "Bạch Cẩm Sương, cô thật khiến tôi buồn nôn!” Sắc mặt của Sở Tuấn Thịnh khó coi: "Sở Tĩnh Dao, em đủ rồi đó!" Sở Tĩnh Dao giống như không đếm xỉa đến, giọng nói không gì sánh được: "Sao thế? Anh họ, anh cũng muốn ra mặt vì công bằng công chính sao?” Sở Tuấn Thịnh xanh mặt: "Em thật sự không cần cái mạng nữa sao?” Sở Tĩnh Dao cười còn khó coi hơn khóc: "Em thú nhận, Mặc Tu Nhân sẽ không ra mặt cho Bạch Cẩm Sương sao? Em nhận sai, anh ấy sẽ bỏ qua cho em sao?” Sở Tuấn Thịnh không lên tiếng nữa.
Bạch Cấm Sương tâm mệt muốn chết, cô nhìn Mặc Tu Nhân một cái: 'Mặc Tu Nhân, anh... giao cô ta cho cảnh sát đi.
Tôi hy vọng pháp luật trừng phạt cô ta. Mà không phải anh” Mặc Tu Nhân nâng mắt, giọng nói lạnh nhạt vô cùng: "Em xác định?” Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương căng thẳng, mím môi nói: "Tôi xác định!” Ánh mắt của Mặc Tu Nhân thâm trầm: "Bạch Cẩm Sương, không phải em từng nói, đối với kẻ chủ mưu phía sau, em sẽ không làm Đức mẹ Maria sao? Nếu em muốn để pháp luật trừng trị cô ta, vậy tôi không thể không nói cho em biết, dựa vào năng lực của nhà họ Sở, hôm nay cô ta có thể tiến vào, thì ngày mai sẽ được thả ra ngoài.
Loại chuyện này, bồi thường chút tiền là qua rồi!” Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương nghiêm túc mở miệng: "Tôi không phải là Đức mẹ Maria, người bình thường gặp phải loại chuyện này, lẽ nào không phải tìm kiếm sự bảo vệ từ pháp luật sao? Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng bởi vì tôi, anh sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy” Mặc Tu Nhân trào phúng nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cái này đã tàn nhãn rồi? Vậy em thật đúng là tóc dài kiến thức ngắn!"