Mục lục
Vợ ơi, cả thế giới chờ người chúng ta ly hôn – Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi Lâm Kim Thư đi đến giữa quảng trường, trông thấy biển hoa Cupid, mũi tên của thần Cupid sẽ xuất hiện trên màn hình cao cao lớn ở quảng trường, Cảnh Hạo Đông sẽ xuất hiện ở phía sau, tỏ tình với Lâm Kim Thư trước mặt mọi người.

Anh ta đã chuẩn bị pháo hoa bắn lên trời nên tỏ tình thành công. Cảnh Hạo Đông thật lòng yêu Lâm Kim Thư, sự chân thành của anh ta gói gọn trong khung cảnh này. Tiếc là Lâm Kim Thư không hề trông thấy chúng nó, mới có chuyện như thế này.

Trên quảng trường, Mặc Tu Nhân đã hỏi rõ sự thật sau tất cả chuyện đêm nay, ngay cả người gây tai nạn xe cộ, anh cũng sai người điều tra ra được. Người của anh làm việc rất lưu loát, không bao lâu sau đã điều tra là sự thật sau tai nạn xe cộ. Vốn dĩ là anh cảm thấy đồng cảm cho Cảnh Hạo Đông, ai ngờ sau khi biết sự thật, đột nhiên anh cảm thấy chuyện đi đến nước này là do anh ta tự làm tự chịu.

Biển số xe bị che lại, nhưng người gây tai nạn bị người khác sai khiến..

Cấp dưới của Mặc Tụ Nhân sử dụng thủ đoạn, chỉ trong mười phút ngắn ngủi là điều tra ra được sự thật từ miệng hung thủ. Tất cả nguyên nhân là do Cảnh Hạo Đông, người chịu thiệt cuối cùng là Lâm Thanh Tuấn, nếu vì thế mà Lâm Kim Thư chọn Lâm Thanh Tuấn, e rằng Cảnh Hạo Đông cũng chả còn thể diện nói gì!


Tại sao lại nói thế? Vì người sắp xếp kẻ lái xe tông vào Lâm Kim Thư chính là phương Quý Nhi người từng xung đột với Lâm Kim Thư lúc ở Tây Minh Vũ. Chỉ là lúc ấy sau khi Cảnh Hạo Đông xuất hiện, cho Lâm Kim Thư thể diện, tát Khương Quý Nhi một bạt tại, thậm chí mua Tây Minh Vũ, cảnh cáo nhà họ Khương. Nhà họ Khương sợ anh ta nhưng Khương Quý Nhi chỉ là một thiên kim tiểu thư không biết nhìn thời thể. Huống chi trong mắt cô ta, Lâm Kim Thư không có ai chống lưng, cho dù là Cảnh Hạo Đông cũng chưa chắc có thể bảo vệ Lâm Kim Thư từng giây từng phút.

Hơn nữa, cô ta nghe được tin Cảnh Hạo Đông muốc tỏ tình với Lâm Kim Thư, vừa khuất nhục vừa phẫn nộ khiến cô ta đánh mất lý trí, nên mới có vụ tai nạn xe cộ hôm nay.

Người gây ra họa là công từ một gia đình bị phá sản, bố phá sản nhảy lầu, mẹ tê liệt mấy năm nay người này bị sỉ nhục và khinh thường rất nhiều. Sau đó Khương Quý Nhi lấy một số tiền ra, để anh ta giúp đỡ giết Lâm Kim Thư, thậm chí chuẩn bị cho anh ta biển số xe khác để anh ta khử Lâm Kim Thư. Vì tiền, dĩ nhiên là anh ta sẽ nổi ác tâm, đồng ý mà không hề do dự.

Lúc đó Lâm Kim Thư đứng bên đường, anh ta không hề suy nghĩ đã giẫm phanh lái xe tông đến, không ngờ trong lúc nguy cấp, Lâm Thanh Tuấn nhảy ra cứu Lâm Kim Thư. Tên công tử đó cũng sợ, lái xe bỏ chạy luôn, chỉ là khi Mặc Tu Nhân nghe đến vụ này đã phải người theo dõi, điều tra biển số xe, tìm hiểu nguồn gốc, bắt được người trong thời gian ngắn nhất!

Nỗi băn khoăn sợ Cảnh Hạo Đông bị tổn thương đã biến mất hết, cho dù là bạn thân, anh cũng cảm thấy anh ta đáng đời, đây có thể là cái giá mà Cảnh Hạo Đông phải trả khi đi qua thế giới phồn hoa.

Cảnh Hạo Đông cũng thấy không đúng cho lắm, đã qua thời gian dài mà Lâm Kim Thư và Bạch Cầm Sương không hề đến đây. Vẻ mặt anh ta không yên, đi qua: “Tu Nhân, bọn họ đi đâu? Cậu biết rồi phải không?”

Mặc Tu Nhân giương mắt nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp: “Vừa hay tôi có chút chuyện muốn nói với cậu!”

Trong lòng Cảnh Hạo Đông có dự cảm không tốt lắm: “Chuyện gì đó? Chờ tôi tỏ tình xong rồi nói sau được không?” Mặc Tu Nhận lắc đầu: “Không chờ được!”.

Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông hơi thay đổi: “Vậy cậu nói đi, tôi chịu được!”

Mặc Tu Nhân im lặng hai giây, nói: “Khương Quý Nhi sai người lái xe tông Lâm Kim Thư, Lâm Thanh Tuấn vừa đến ăn cơm với khách hàng, anh ta cứu Lâm Kim Thư, người thì bị thương đang cấp cứu!”

Nghe vậy, mặt mày Cảnh Hạo Đông trắng bệch trong nháy mắt, hoa trên tay rơi xuống đất. Anh ta cười như khóc: “Tu Nhân, cậu đừng đùa như vậy với tôi!”

Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ nhắm mắt: “Tôi có đùa hay không, chẳng phải cậu xem là được à? Cẩm Sương đang ở bệnh viện với Lâm Kim Thư, bây giờ tôi phải qua đó, cậu thì sao?”

Cảnh Hạo Đông vô thức lùi về sau, xảy ra chuyện như vậy, anh ta còn mặt mũi đâu mà gặp Lâm Kim Thư, nhưng để anh ta chắp tay tặng Lâm Kim Thư cho Lâm Thanh Tuấn thì anh ta không làm được. Cảnh Hạo Đông chỉ thấy đầu mình lộn xộn, một lát sau anh ta mới nói được một câu bình thường: “Lâm Thanh Tuấn... thế nào rồi?”

Mặc Tu Nhân nhìn Cảnh Hạo Đông, nghiêm túc nói: “Nghe nói là nghiêm trọng lắm, người đầy máu, té xỉu ngay tại chỗ!”

Cảnh Hạo Đông che mặt, không chịu nổi được: “Tu Nhân, tại sao lại trở nên như thế này!”.

Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói: “Cậu phải hỏi Khương Quý Nhi!”

Anh ta cắn chặt răng: “Nhưng tôi diệt Khương Quý Nhi thì có thể làm cho mọi thứ quay về như lúc đầu à?”

Dù sao thì quan hệ giữa hai người cũng rất thân thiết, Mặc Tu Nhân thở dài: “Hạo Đông, cậu đừng hỏi câu hỏi ngây thơ như thế sai người ta dọn dẹp quảng trường đi, cậu theo tôi đến bệnh viện. Cậu không đi không ổn đâu, cậu phải nói rõ với Lâm Kim Thư, cho cô ta lời giải thích hợp lý, cô ta vẫn chưa yêu đương với cậu mà đã bị thương vì bạn gái cũ của cậu ở khắp nơi, cậu phải có trách nhiệm!”

Cảnh Hạo Đông lau mặt, trầm giọng: “Được, tôi đến bệnh viện với cậu”

Lúc hai người đến bệnh viện, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, trên người Lâm Kim Thư còn dính máu, mặt trắng như ma quỷ. Cảnh Hạo Đông đi đến, cô ấy lại như chả nhìn thấy, anh ta cũng không dám đến làm phiền cô ấy bừa bãi, chỉ yên lặng ở bên cạnh.

Phẫu thuật kéo dài hơn năm tiếng, vào rạng sáng, Lâm Thanh Tuấn được đưa vào phòng quan sát đặc biệt, coi như là giữ được mạng.

Lần này anh ta gãy xương nhiều chỗ, vết thương chí mạng ở phổi, suýt thì xương sườn đâm vào phổi, tình hình khá là nghiêm trọng, hơn nữa thiếu máu nên suýt chút mất mạng, may là đưa vào bệnh viện đúng lúc, kịp thời cứu được.

Lâm Kim Thư dí sát vào cửa thủy tinh bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, im lặng khóc. Mặc Tu Nhân ra hiệu cho Bạch Cẩm Sương đến cạnh mình, để Cảnh Hạo Đông ở lại cùng Lâm Kim Thư.

Cô ra ngoài hít thở không khí với anh, anh nói sự thật cho cô nghe: “Trước tiên em đừng nói chuyện này cho Lâm Kim Thư biết, nếu muốn nói thì cũng nên để Cảnh Hạo Đông nói cho cô ấy biết.”

Bạch Cẩm Sương nhíu chặt mày: “Thì ra là vậy, em đã nói rồi, Lâm Kim Thư đứng bên đường, sao mà gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy được.”

Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương: “Em đừng buồn, cái gì cũng sẽ qua thôi!”


Bạch Cẩm Sương gật đầu, bấy giờ điện thoại của Mặc Tu Nhân vang lên, anh cầm điện thoại nhận cuộc gọi, do Mặc Tổ Nhiên gọi đến, hy vọng hai người rảnh thì về nhà ăn cơm cùng nhau. Sau khi Mặc Tu Nhân đồng ý, vẻ mặt hơi u sầu.


Cô nhìn anh: “Sao tự nhiên anh không vui thế?”


Rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự thay đổi lớn của Mặc Tu Nhân, nếu lúc trước là tinh thần sa sút thì bây giờ là phiền não buồn bực thêm. Ánh mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, nặng nề nhìn: “Mẹ anh muốn chúng ta về nhà ăn cơm, nhưng gần đây anh của anh ở nhà, nếu chúng ta về thì sẽ gặp anh ta!”


Bạch Cẩm Sương nhướng mày: “Không phải em đã giải thích với anh rồi à? Giữa em và anh của anh không có gì cả, anh đừng nghĩ bậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK