Mặc Tu Nhận biết cô xấu hổ, anh không kiềm chế được nên hôn lên trái tại Bạch Cẩm Sương rồi nâng niu bế cô lên lầu.
Mặc Tu Nhân bể Bạch Cẩm Sương đi thẳng vào phòng ngủ, anh dùng chân đá cửa phòng ra, đi vào trong rồi trở tay đóng cửa lại.
Sau đó, anh đặt Bạch Cẩm Sương lên giường, vịn lên vòng eo thon thả của cô rồi hai người cùng ngã xuống giường.
Sáng hôm sau, Bạch Cẩm Sương vừa tỉnh lại thì đã có cảm giác được ôm vào lòng.
Cô mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Mặc Tu Nhân.
Cô không kiềm được, nhích nhẹ về trước và hôn lên môi anh.
Kết quả, cô vừa mới hôn thì đột nhiên Mặc Tu Nhân mở mắt ra và nhìn cô với ánh mắt sáng rỡ, anh trở mình, đè cô xuống.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt nói: “Anh tỉnh rồi à?”
Mặc Tu Nhân hôn nhẹ lên môi Bạch Cẩm Sương rồi mỉm cười và nói: “Ừm, tỉnh rồi, nếu anh mà còn không tỉnh giấc thì sao biết vợ anh đang len lén hôn anh chứ?”
Bạch Cẩm Sương lập tức đỏ mặt và nói: “Anh tránh ra, đừng đùa nữa, lát nữa sẽ trễ làm mất!”
Tổi qua hai người họ vật vã cả đêm, Mặc Tu Nhân cử như một thiếu niên kích động, giày vò cô mãi thôi.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy cơ thể mình như sắp rã ra rồi.
Đến cả bữa tối của hôm qua cũng được Mặc Tu Nhân mang lên lầu và cùng ăn với cô trong phòng.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, đẩy Mặc Tu Nhân ra.
Rõ ràng Mặc Tu Nhân đã có phản ứng nhưng nghĩ đến bộ dạng đáng thương tối qua của Bạch Cẩm Sương thì anh đã nổi lòng từ bi, tha cho cô.
Mặc Tu Nhân hôn nhẹ Bạch Cẩm Sương một cái rồi đứng dậy đi tắm, lúc này Bạch Cẩm Sương mới thở phào.
Sau khi Mặc Tu Nhân tắm xong ra ngoài thì phát hiện Bạch Cẩm Sương đã không còn trong phòng nữa.
Anh mặc áo tắm chạy thẳng qua phòng ngủ phụ thì thấy Bạch Cẩm Sương đang tắm trong đó.
Mặc Tụ Nhân đứng bên ngoài cửa phòng tắm và nói: “Cục cưng, sao giờ này em đã dậy rồi?”
Tổi qua Bạch Cẩm Sương mệt đến rưng rưng nước mắt khiến anh đau lòng, sau đó không đành lòng giày vò cô thêm nữa.
Giọng của Bạch Cẩm Sương vang lên đan xen cùng với tiếng nước chảy: “Em đang tắm gội, hôm nay em phải đi làm!”
Sắc mặt Mặc Tụ Nhân hơi thay đổi, anh nói: “Không được, tối qua em vừa mới... Hôm nay không thể đi làm, sẽ mệt đấy!”
Tổi qua là đêm đầu tiên của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tụ Nhân vô cùng thương xót cô, không đành lòng để hôm nay cô đi làm chút nào.
Bên trong phòng tắm, mặt Bạch Cẩm Sương đỏ bừng, cô nói: “Anh mau đi thu xếp đi! Em không yếu đuối vậy đâu, anh đừng nói nữa, nếu em ở nhà thì nhất định ban ngày em sẽ ra ngoài, đến lúc đó chắc anh lại không yên tâm!”
Mắt Mặc Tụ Nhân sáng lên, anh nghĩ đến việc tính cách của Bạch Cẩm Sương đúng là không chịu nỗi rãnh rỗi thì thấy chi bằng để cô đến công ty, biết đâu cô ngồi ở bàn làm việc thì có thể bớt chạy lung tung hơn.
Mặc Tu Nhân hạ giọng nói: “Được, vậy lát nữa chúng ta cùng đi làm, em cứ từ từ chuẩn bị, trễ chút cũng không sao!”
Bạch Cẩm Sương đầu có thèm nghe theo anh.
Cô tức tốc tắm gội xong thì thay quần áo và xuống lầu.
Mặc Tu Nhân đã ngồi sẵn ở bàn ăn đợi cô, Bạch Cẩm Sương vừa ngồi vào, nâng cốc sữa lên định uống.
Kết quả cô vừa mới đặt môi vào miệng cốc thì đã nghe Mặc Tu Nhân hỏi: “Cục cưng, tối qua có mệt không?”
Bạch Cẩm Sương suýt chút giật mình, cốc sữa lắc nhẹ, sữa trong cốc đã tạt lên bàn.
Trong lòng cô nghĩ, may mà cô chưa uống sữa vào, nếu không thì chắc có thể cô sẽ phun sữa lên mặt Mặc Tu Nhân mất, mấy lời như thế sao có thể hỏi một cách thẳng thừng vậy chứ?
Cô đỏ mặt nói: “Không mệt!”
Mặc Tu Nhân lặng lẽ nhìn cô rồi nói: “Nếu như không mệt thì tối nay anh sẽ tiếp tục!”
Mặt Bạch Cẩm Sương lập tức đỏ ửng lên, cô nổi giận vì xấu hổ, trừng anh một cái rồi nói: “Mặc Tu Nhân!”
Mặc Tu Nhân khẽ cười, anh vừa cười vừa đưa tay qua véo nhẹ lên má của Bạch Cẩm Sương và nói: “Ngoan, đừng giận, trêu em thôi! Anh biết em mệt, anh không đành lòng để em phải vất vả."
Bạch Cẩm Sương bĩu môi, trừng anh một cái rồi nói: “Không được nói lung tung!”
Ý cười trong ánh mắt của Mặc Tu Nhân càng đậm nét hơn, anh nói: “Ừm, không nói bừa, sau này hễ là chuyện vất vả thì cứ để cho anh làm là được!”
Bạch Cẩm Sương cắn một miếng bánh mỳ, lúc đầu cô còn chưa hiểu ý anh đang muốn nói gì.
Đợi đến khi cô hiểu ra, ngước mặt lên nhìn đã thấy khuôn mặt Mặc Tu Nhân đầy rạng rỡ, cô lập tức xấu hổ đến mức như muốn giết người.
Cô đứng bật dậy, đi qua lấy túi xách rồi nói: “Em ăn no rồi!”
Mặc Tu Nhận thấy cô thật sự không vui thì vội vã đứng dậy đuổi theo cô và nói: “Anh đưa em đi làm!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, không nhìn anh.
Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ giận dỗi của Bạch Cẩm Sương thì vừa yêu vừa xót không chịu nỗi!
Sau khi lên xe thì anh đã lái xe chạy thẳng đến công ty.
Chỉ có điều khi xe vẫn chưa ra khỏi Bắc Uyển số một thì anh đã gọi điện cho Triệu Văn Vương: “Chuẩn bị hai phần cơm sáng, nửa tiếng nữa đem một phần đến phòng thiết kế, hôm nay Cẩm Sương sẽ đi làm”
Mặc Tu Nhân nói xong thì tắt điện thoại.
Sau đó anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang trợn tròn mắt nhìn mình.
Mặc Tu Nhân khẽ cười và nói: “Sao thế? Cục cưng, nhìn anh chằm chằm như thể làm gì?”
Bạch Cẩm Sương hơi giận dỗi, cô bĩu môi và nói: “Việc gì anh phải bảo Triệu Văn Vương chuẩn bị bữa sáng?”
Mặc Tu Nhân nói với vẻ hơi bất lực: “Đừng giận, vẫn cần phải ăn bữa sáng, đặc biệt là tối qua... Em vất vả như thế, anh không nỡ để em đói!”
Vốn dĩ Bạch Cẩm Sương còn có chút cảm động nhưng khi nghe anh nói như vậy thì cô chỉ muốn trừng mắt, không muốn để ý đến anh nữa.
Chỉ có điều tâm trạng của Mặc Tu Nhân lại đặc biệt tốt, chỉ cần Bạch Cẩm Sương nhìn qua thì đều có thể nhìn ra được niềm vui tận sâu trong đáy mắt anh, cứ như đang mang theo làn gió xuân.
Lúc gần đến công ty thì Mặc Tu Nhân nói với Bạch Cẩm Sương: “Cục cưng, em muốn đi đâu chơi? Anh làm xong việc sớm rồi nghỉ phép một khoảng thời gian, chúng ta cùng đi chơi, có được không?”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy đề nghị của anh thì thấy hơi động lòng, cô nói: “Em cũng không biết mình muốn đi đâu, em mắc chứng khó lựa chọn”
Mặc Tụ Nhân nhích môi cười và nói: “Vậy được, đến lúc đó anh sẽ chọn địa điểm và lên kế hoạch lộ trình đi, cục cưng chỉ cần chịu trách nhiệm đi theo anh là được rồi!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt nhìn anh và nói: “Mặc Tu Nhân, anh có ngăn không hả? Không được gọi em là cục cưng nữa”
Mặc Tu Nhân mỉm cười và nói: “Vậy em thấy anh nên gọi em là gì mới được?” Bạch Cẩm Sương chớp mắt rồi nói: “Tự nghĩ đi!”
Cô nói xong thì xe cũng đã dừng lại, Bạch Cẩm Sương mở cửa xe ra rồi nhanh chóng xuống xe và rời đi.
Mặc Tu Nhân hết cách chỉ mỉm cười và lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp.
Trước đây lúc anh nhìn thấy người khác yêu đương thì cứ cảm thấy mấy lời tình tứ và cách xưng hô của họ chua không chịu nỗi, nhưng khi đến lượt anh thì anh lại phát hiện bản thân còn hơn cả những người bên cạnh, chỉ cần nói với Bạch Cẩm Sương thì dù có nói bao nhiêu anh cũng thấy không đủ.
Mỗi một cách xưng hô anh đều cảm thấy không đủ thân mật, chỉ hận không thể nhét cô vào trong cơ thể mình.
Vốn dĩ sáng nay Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhận thức dậy rất trễ, dù cho không ăn sáng thì chạy đến công ty cũng đã trễ.
Bạch Cẩm Sương quẹt thẻ xong thì lên thẳng lầu.
Kết quả, cô vừa đến phòng thiết kế thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt.
Bạch Cẩm Sương đang định bước vào thì nhìn thấy Vân Yến đang bưng một ly cà phê đi ra từ phòng nước.
Vân Yến nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thì vui vẻ đang định lên tiếng chào hỏi cô nhưng đã bị cô ngăn lại.
Bạch Cẩm Sương làm động tác im lặng rồi nhỏ tiếng nói: “Sao hôm nay lại náo nhiệt thế?”
Mắt Vân Yến sáng long lanh, cô ấy nói: “Vì có một nhân vật lớn đã trở về!”
Bạch Cẩm Sương chớp mắt hỏi: “Nhân vật lớn?”.
Vân Yến gật đầu và nói: “Đúng vậy, chính là Tổng Chí Nam, chẳng phải trước đây mọi người còn gọi cậu là Tiểu Tống Chỉ Nam đó sao? Lần này, bản gốc đã về rồi. Nghe nói trước đây cô ấy đã từng làm việc ở Hằng Vinh, lần này cô ấy quay về hình như còn định đảm nhận chức vụ thiết kế chính của Hằng Vinh đấy! Phải rồi, ly cà phê này là tớ pha cho cô ấy.”