Mặc Tu Nhân nói: “Không cảm thấy đau lắm, có chút lo lắng!”
Triệu Văn Vương vội vàng nói: “Bác sĩ nói, dù sao cũng phải mất ba ngày, hơn nữa, đêm qua Vũ Minh Lượng đã chết ở trong tù!”
Mặc Tu Nhân không ngờ động tác của Triệu Văn Vương lại nhanh như vậy: “Đã chết? Nhanh như vậy?”
Triệu Văn Vương bất đắc dĩ: “Không phải tôi động tay, tôi là tìm người gây xích mích quan hệ của anh ta với một tên côn đồ trong tù, nhưng mà, ngày hôm qua tôi cũng không nghĩ ra tay, kết quả là...anh ta không biết làm sao lại đắc tội người khác, bị người trực tiếp giết, tôi còn chưa còn chưa kịp ra tay!”.
Mặc Tù Nhân giễu cợt: “Tôi có nên nói một câu, người ác tự có người ác diệt không?”
Triệu Văn Vương ăn ngay nói thật: “Người xấu tự có ông trời thu thập! Vì vậy...người tốt bụng như có Bạch nhất định sẽ sống trường mệnh trăm tuổi, anh đừng quá lo lắng, dưỡng tốt vết thương mới là chính đáng!”
Mặc Tu Nhân cười như không cười nhìn anh ta: “Cho nên thì sao.”
Triệu Văn Vương vẻ mặt khổ sở: "Cho nên, anh ở thêm hai ngày đi, tôi nhất định cho người bảo vệ cô Bạch kín như bưng!”
Mặc Tu Nhân nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ nói: “Thật ra, có thể trực tiếp đậu máy bay trực thăng trên tầng lầu, trực tiếp dùng giường bệnh đẩy tôi lên máy bay, đúng không?”
Triệu Văn Vương khó nói mà nhìn Mặc Tu Nhân: “Cho nên...anh định nằm trên giường bệnh đi gặp cô Bạch sao?”
Mặc Tu Nhân nghĩ đến cảnh này, vẻ mặt thay đổi: “Cũng phải...vậy thì dưỡng hai ngày đi! Nhưng nhất định không thể xảy ra sai sót bên Trà Giang!”
Triệu Văn Vương rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: "Chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót!”
Mặc Tu Nhân cho anh ta một cái nhìn lạnh lùng: “Loại cờ này không cần phải dựng rồi, còn có...cố gắng đừng để bị phát hiện, Cầm Sương khá nhạy cảm, dễ nghĩ nhiều. Nhưng nếu Vũ Quảng Đình thực sự dám lộn xộn, cậu để người bảo vệ cô ấy, tập trung vào việc bảo vệ cô ấy là được, còn có.”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống, vẻ mặt nhàn nhạt: “Chuyện lần này có đủ chứng cứ để buộc tội Vũ Quảng Bình không?”
Triệu Văn Vương lắc đầu: "Mặc dù Lưu Thông đó giúp Vũ Quảng Bình làm việc, nhưng không biết vì sao, anh ta vô cùng bảo vệ Vũ Quảng Bình, chết cũng không khai ra Vũ Quảng Bình, chúng ta chỉ là tra ra anh ta có một chút quan hệ với Vũ Quảng Bình, nhưng điều này cũng không thể buộc tội Vũ Quảng Đình, không có đủ bằng chứng a!"
Triệu Văn Vương tạm ngừng chút rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa...bên nhà máy hải sản, Vũ Quảng Bình làm rất cẩn thận, tất cả chứng cử đều bị tiêu hủy, căn bản không liên quan gì đến ông ta, hơn nữa lại có người chủ động đứng ra buộc tội, e rằng sẽ không lại tiếp tục điều tra xuống!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân trầm xuống: “Cảnh sát sẽ không tiếp tục điều tra nữa, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra, nếu ông ta có thể để minh trong sạch như vậy thì đằng sau chắc chắn có một nhóm người lớn giúp ông ta làm việc, cậu cho người tỉ mỉ điều tra, nếu tra được chứng cứ nào, nắm chặt nó trong tay trước, chờ đợi thời cơ rồi trực tiếp tóm cổ cả bọn!”
Triệu Văn Vương gật đầu: “Được, tổng giám đốc Mặc!”
Trà Giang.
Ngay khi Bạch Cẩm Sương đến công ty, trong nhóm bạn thân nhìn thấy tin nhắn của Tề Bạch Mai.
Tề Bạch Mai: Cẩm Sương, Lâm Kim Thư, tớ trở về rồi! Bạch Cẩm Sương: Cậu trở về Trà Giang rồi sao? Tề Bạch Mai: Ừm, tớ về rồi! Bạch Cẩm Sương: Sao rồi, người không sao chứ?
Tề Bạch Mai: Vân Thành Nam đã ngâm ở dưới nước hơn một tiếng đồng hồ để cứu tớ, miệng vết thương của anh ấy ngâm thối rữa, hơn nữa...luôn sốt cao cả đêm qua!
Lâm Kim Thư: Sao có thể nghiêm trọng như vậy?
Tế Bạch Mai: Đừng nói về chuyện này nữa...cơn sốt của anh ấy đã giảm bớt, gần đây các cậu có rảnh không, tớ định đi lĩnh giấy chứng nhận cùng Vân Thành Nam, mời các cậu đi ăn cơm!
Lâm Kim Thư: Thật sao? Cái này phải có thời gian a, ngày nào?
Bạch Cẩm Sương: Mừng cho cậu, cuối cùng hai người cũng có kết quả, cậu và Viện trưởng Vân đang ở bệnh viện nào, tớ và
Lầm Kim Thư sẽ đi gặp thăm anh ấy sau khi tan làm!
Tề Bạch Mai: Cái này...không cần đâu, đợi khi anh ấy khỏe hơn rồi nói sau đi! Bạch Cấm Sương: Tớ đã khôi phục được một số ký ức, muốn gặp trực tiếp cận và Viện trưởng Vân! Tế Bạch Mai: Được thôi, ở bệnh viện Vân Đức!
Lâm Kim Thư: Chậc...hai người còn dám đến bệnh viện Vân Đức, không sợ bị bố mẹ anh ấy nhìn thấy sao?
Tề Bạch Mai: Là anh ấy vô cùng muốn đến bệnh viện Vân Đức, anh ấy nói...bỏ đi, không nói nữa!
Bạch Cẩm Sương: Cậu đừng có mà nhử, đến cùng là chuyện gì?
Tề Bạch Mai: Ôi chao, tớ thực sự xấu hổ!
Lâm Kim Thư: Nói đi!
Tề Bạch Mai: Cái đó..anh ấy nói nếu bố mẹ anh ấy không đồng ý thì cắt đứt quan hệ, cái gì anh ấy cũng đều không cần, duy nhất sẽ không từ bỏ tớ, lần này tớ..là thật sự tin tưởng anh ấy!
Lâm Kim Thư: Chậc chậc chậc...Thức ăn cho chó này, tớ ăn!
Bạch Cẩm Sương: Cậu kích động tớ như vậy thật sự hay sao?
Tề Bạch Mai: Ơ kìa, tớ có chỗ nào mà kích động cậu, những gì tớ nói đều là thật a, tớ không nói, chính các cậu là người khăng khăng bắt tớ phải nói, hơn nữa...Vân Thành Nam chính xác là đã nói như vậy, tớ chỉ là lặp lại một lần những lời anh ấy nói mà thôi!
Trong câu chữ của Tề Bạch Mai đều để lộ sự ngọt ngào. Bạch Cẩm Sương: Lâm Kim Thư, tớ muốn đá cậu ấy ra ngoài, cậu có đồng ý không? Lâm Kim Thư: Đồng ý, hai đọ một, cậu có thể đá: