Chương 476: Cứ làm việc này
Bạch Cầm Sương: "..."
Cô cứ tưởng đầu Mặc Tu Nhân kêu quản gia chuẩn bị trước một ly nước ấm lớn là muốn dùng để uống... May mà anh không có kêu quản gia chuẩn bị nước sôi!!!
Tôn Vân Phi thì không ngờ được bản thân mình vừa vào cửa thì đã bị tạt nước, này cứ như là bà ta hấp ta hấp tấp tìm đến để “được” tạt nước vậy. Cả Vụ Kiện Định cũng không ngờ được Mặc Tù Nhân sẽ có hành động này, nhất thời liền há mồm tròn mắt.
Mặc Tu Nhân để chén nước xuống, thản nhiên nói: “Được rồi, hai người đi được rồi đấy!”.
Vẻ mặt Tôn Vân Phi liền đen lại, mà Bạch Cẩm Sương nhìn vẻ mặt như nuốt khổ qua của bà ta thì trong lòng sảng khoái cực kì, có điều là cô không lộ ra mặt thôi: “Mợ ơi, mơ thấy đấy, cũng đều phải con cố ý muốn tạt mợ đâu. Tu Nhân anh ấy thấy người khác ăn hiếp con là chịu không được, nên là mới không khống chế được cảm xúc, nhất thời không kiềm chế được bản thân. Con hy vọng mợ bỏ qua cho, còn như chuyện hồi sáng thì con tha thứ cho mợ!”
Một ví dụ điển hình của việc được lợi liền ra vẻ khoe khoang!
Bạch Cẩm Sương nói xong cũng âm thầm buồn nôn một trận. Lần này tác phong của cô thật đúng không khác gì kĩ nữ, diễn xuất còn nhuần nhuyễn như vậy!
Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cẩm Sương nói xong thì khẽ cười, đáp: “Đúng vậy, thứ tôi không chịu nổi nhất là Cẩm Sương bị người ta ăn hiếp. Nếu để tôi thấy có người đối xử không tốt với cô ấy thì tôi sẽ để cho đối phương biết muốn sống cũng không dễ đâu!”
Đôi mắt đen như mực của Mặc Tu Nhân sâu đến như không nhìn rõ bờ, cũng mang một vẻ khủng bố không nói rõ được, khiến cho Tôn Vân Phi trong vô thức phát run... bà ta có một loại cảm giác lời này của Mặc Tu Nhân không giống đùa giỡn mà giống như đang cảnh cáo mình. Còn Vu Kiên Định cũng có hơi hoảng sợ liền cúi gằm mặt.
Tôn Vân Phi vội vã gật đầu: "Tôi biết rồi, sau này tôi nhất định sẽ không làm khó dễ Cầm Sương nữa. Cầm Sương, hôm nay mợ thật sự xin lỗi con, giờ mợ với anh họ con về trước đây!”.
Bạch Cẩm Sương cười tít mắt, gật đầu: “Dạ, vậy con không tiền!”
Vu Kiên Định và Tôn Vân Phi vừa rời đi, Bạch Cẩm Sương liền vừa cười vừa dựa vào trong lòng Mặc Tu Nhân: "Sao hả? Em giả làm Bạch Liên Hoa có giống không?”
Trong mắt Mặc Tu Nhân đều là vẻ dịu dàng: “Ừa, giống ơi là giống!”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy lập tức tỏ vẻ hung dữ trừng anh, cố ý ngang ngược không nói lý: “Anh dám nói em giống Bạch Liên Hoa hả?”
Mặc Tu Nhân dở khóc dở cười: “Không phải mà! Giống là em diễn giống chứ không phải em giống Bạch Liên Hoa!”
Bạch Cầm Sương phòng máy được nước lấn tới: “Đúng rồi, sao mà anh thuyết phục được bọn họ tới xin lỗi em?
Dựa theo cái tính tình đẩy của Tôn Vân Phi, nếu không cho bà ta chút lợi lộc nào thì cô cũng không tin bà ta sẽ chủ động xin lỗi mình. Hơn nữa bị tạt nước mà vẫn không nổi đóa hoàn toàn không phải là phong cách của bà ta.
Mặc Tu Nhân tít mắt cười: "Thì tại vì... Bọn họ SỢ anh! Chuyện của nhà họ Vụ em đừng quan tâm làm gì, cứ giao cho anh xử lý là được rồi!”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì không biết sao cứ luôn cảm thấy chuyện này hình như còn chưa xong, sẽ còn có phần sau nữa. Nên cô liền tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân, nói: “Thành thật khai báo, anh có giấu em chuyện gì không?”
Con người Mặc Tu Nhân lóe lên, khẽ cười đáp: “Anh có thể giấu giếm em chuyện gì được chứ? Chỉ là anh cho anh họ em một khoản tiền để anh ta khởi nghiệp, để cho cả nhà bọn họ đừng làm phiền em nữa mà thôi!”
Còn như những chuyện khác thì hẵng cứ đợi xảy ra rồi lại nói. Bây giờ anh quả thực không có giấu giếm Bạch Cẩm Sương chuyện gì!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương lập tức nhăn lại: “Anh vậy mà lại cho bọn họ tiền! Anh cho bao nhiêu? Đợi lát nữa em trả lại cho anh!”
Cô làm sao có thể lấy tiền của Mặc Tu Nhân đi trợ cấp cho nhà họ Vụ được.
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Tu Nhân đen lại. Anh nhéo nhéo mặt cô: "Thực sự là không dạy dỗ thì nhà tốt ngói cũng bay! Trả lại anh? Em trả kiểu gì? Em là vợ anh, của em cũng là của anh lẽ nào em không biết hả? Sao mà càng ngày càng thích rượu mời không uống uống rượu phạt vậy chứ?”
Mặc Tu Nhân dứt lời liền trực tiếp bề ngang Bạch Cẩm Sương lên, đi lên lầu.
Bạch Cầm Sương đỏ mặt trừng anh: "Anh muốn làm gì?”.
Mặc Tu Nhân khẽ khàng nói: “Phạt em! Ai bảo em không nghe lời!”
Lúc này, trong một căn hộ cá nhân ở một chỗ khác của thành phố.
Tống Chí Nam siết chặt tai nghe, nghe thấy âm thanh mập mờ thân mật của hai người kia, cô ta quả thực muốn phát điên rồi.
Cô ta thực sự không hiểu, vì sao năm đó hẹn hò với Mặc Tu Nhân lâu như vậy mà anh cứ không chịu lên giường với mình. Nhưng kết quả, bây giờ anh cùng với người phụ nữ này lại hận không thể lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau!
Chỉ có điều, may mà nhờ tối hôm nay nghe lén, cô ta mới xem như nghe được một tin tức cực kỳ quan trọng.
Tôn Vân Phi chịu nỗi nhục như vậy ắt hẳn trong lòng sẽ không dễ chịu. Nhưng vấn đề ở đây là con trai bà ta giờ đang cầm tiền của Mặc Tu Nhân, nên bà ta dẫu có khó chịu cũng phải nhịn.
Vậy thôi thì cứ để phần không dễ chịu này dần lên men trong lòng bà ta đi!
Còn như chuyện Mặc Tu Nhân cho Vu Kiên Định vốn để khởi nghiệp... Tổng Chỉ Nam mỉm cười, nếu chuyện này để Mặc Tổ Nhiên biết, sợ là bà ta sẽ giận điên lên thôi!
Ngày hôm sau, Mặc Tổ Nhiên vừa ăn sáng xong thì đã nhận được một cái email, mà trong email này có kể lại một cách cặn kẽ chuyện Mặc Tu Nhân cho Vụ Kiên Định vốn để khởi nghiệp.
Hôm qua Mặc Tổ Nhiên mới cãi nhau với hai đứa con trai, hôm nay bà ta cũng xem như đã bình tĩnh lại.
Phương thức mà Mặc Tu Nhân làm quả thực khiến bà ta rất tức giận, nhưng khi nghĩ tới người đứng sau lén lút gửi cái email này, trái tim của Mặc Tố Nhiên cũng chùng xuống... Người này, sợ là chỉ mong sao bà ta sẽ vì Bạch Cẩm Sương mà gây xích mích với Mặc Tu Nhân,
Nếu như vậy thì bà ta không thể để cho đối phương đắc ý được!
Nói thật Mặc Tổ Nhiên sắp bị chọc cho tức chết rồi, nhưng lần này bà ta cũng không định đi tìm Bạch Cẩm Sương rầy rà lôi thôi, mà trực tiếp kêu người đi điều tra người gửi email Song điều tra hết mấy ngày cũng không tra ra được tin tức gì của đối phương... có thể thấy kẻ này che giấu rất sâu!
Mà bởi vì không tra được tin tức gì, khiến cho Mặc Tố Nhiên càng thêm cẩn thận dè dặt hơn hẳn.
Mấy hôm nay, Bạch Cẩm Sương đều đang chuẩn bị cho cuộc so tài thế giới trang sức. Cô lo thiết kế bản thảo vòng loại, mà đợi đến sau khi bản thảo thiết kế được gửi cho ban tổ chức rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày trước khi phỏng vấn tạp chí của Tổng Chỉ Nam được phát hành thì cô ta lại lên máy bay bay qua nước Phong Hạ.
Ngày tiếp theo, tạp chí Đô Thị Mới phát hành mới có nửa ngày đã bùng nổ doanh số. Song song với đó, mọi người xem buổi phỏng vấn của Tổng Chỉ Nam thì trên mạng càng thêm rối rít suy đoán.
“Thực hư chuyện Tống Chỉ Nam trở thành công cụ nâng người mới của Hằng Vinh, bị hãm hại đạo bản thảo thiết kế, cô đơn ra nước ngoài!”
“Thực hư chuyện bạn trai cũ của Tổng Chí Nam là CEO công ty trang sức Hằng Vinh Mặc Tu Nhân, thực hư nguyên nhân chia tay là do có kẻ thứ ba chen vào!”
"Thực hư chuyện Mặc Tu Nhân và Tổng Chỉ Nam trước đây có quan hệ, bởi vì người mới của trang sức Hằng Vinh Bạch Cẩm Sương mà chia tay!”
Trong nhất thời, trước khi Tổng Chí Nam bị chỉ ra là đạo bản thảo thiết kế thì tình thế đã xoay chuyển. “Mọi người không cần đoán nữa, Mặc Tụ Nhân là tra nam, Bạch Cẩm Sương là hồ ly tinh, còn Tổng Chỉ Nam vô tội!”
“Má nó chứ, thực sự là muốn ói! Hằng Vinh vì nâng Bạch Cẩm Sương mà có thể hắt tiếng nhờ cho Tổng Chí Nam, để cho Bạch Cẩm Sương đạp Tống Chí Nam đi lên, mặt của cô nhà thiết kế Bạch Cẩm Sương này cũng thật dày!”.
“Trong một chương trình về trang sức lúc trước có người còn nói Bạch Cẩm Sương là em gái quốc dân, ai ngờ chỉ là kẻ thứ ba mà thôi!”
“Tống Chỉ Nam thật đáng thương, bị bạn trai phản bội, đã vậy bạn trai còn muốn để tiểu tam đạp mình đi lên. Quả là bị đả kích cả hai phương diện!”
Về cuộc phỏng vấn này của Tổng Chỉ Nam, về chuyện cô ta ngấm ngầm ném đá giấu tay nói ra những lời này, đã hoàn toàn xoay chuyển được chuyện bản thân cô ta đạo bản thảo thiết kế, khiến cho mọi người đều cảm thấy, chuyện cô ta đạo bản thảo là do Mặc Tu Nhân muốn nâng Bạch Cẩm Sương mà hãm hại cô ta vậy.
Tuy sự thực vốn dĩ không phải như vậy, nhưng dân sử dụng mạng xã hội đều thích bàn luận mấy âm mưu yêu hận tình thù kiểu này, bèn chỉ dựa vào lời của một phía là Tổng Chỉ Nam mà suy đoán ra Bạch Cầm Sương là kẻ thứ ba chen chân, lợi dụng Mặc Tu Nhân chèn ép Tống Chỉ Nam vấn vân và vân vân.
Mặc Tu Nhân đến công ty, sắc mặt khó coi cực kỳ: “Triệu Văn Vương, kêu Đô Thị Mới mau chóng thu hồi số tạp chí họ đã bán đi nhanh, không thì đừng trách tôi không khách khí. Còn nữa, đi điều tra Tống Chỉ Nam giờ ở đầu cho tôi!”