Chương 609: Hoàn toàn xa lạ
Bạch Cẩm Sương nghe vậy có chút kinh ngạc: "Lúc ở Trà Giang, tôi cũng tham gia cuộc thi Trang sức thế giới?"
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Bạch Cẩm Sương, Annie cảm thấy có gì đó không ổn: "Chính cô cũng không biết sao?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Sao tôi không có ấn tượng gì, nếu không thì lúc Lưu Phong Hoa nói ra tôi cũng phải nhớ ra điều đó chị!"
Annie đứng đó, cau mày, như thể cô ấy không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương liếc cô một cái: "Quên đi, cô không cần quan tâm chuyện này đâu, dù sao cũng không quan trọng, tôi sẽ tự lo liệu!"
Annie gật đầu, nhưng không đi ra ngoài: "Đúng rồi, vừa rồi cô có vẻ rất tức giận. Cuộc thương lượng hợp tác với Trang sức đá quý Hoàng Thụy không diễn ra suôn sẻ sao?"
Bạch Cẩm Sương khi nghe đến cái tên Trang sức đá quý Hoàng Thụy, trong lòng muốn nguyền rủa: "Tổng giám đốc công ty này sợ não mình nhiều nếp nhăn quá nên mới sắp xếp người như vậy nói chuyện hợp tác. Bọn họ không có thành ý hợp tác, sau này không cần quan tâm nữa!
Annie chưa bao giờ thấy Bạch Cẩm Sương nóng giận như vậy, cô hơi kinh ngạc: "Bọn họ làm sao vậy?" Bạch Cẩm Sương im lặng trong hai giây, và nói với Annie về những gì cô vừa nói chuyện với Lưu Oanh Oanh: "Cô có nghĩ đây giống như đang nói về sự hợp tác? Lại còn ăn chia 82. Tôi không thèm. Họ nghĩ Trang sức đá quý Tư Huyền là kẻ ăn xin, thật vô giá trị
Annie cũng hơi tức giận khi nghe tình hình lúc đó: "Làm sao họ có thể làm vậy chứ? Thật quá đáng!"
Bạch Cẩm Sương xua tay: "Quên đi, đừng nhắc tới nữa. Sau này tôi không nghĩ tới việc hợp tác với công ty của bọn họ. Cho dù là số một thế giới, bọn họ cũng không liên quan gì đến chúng ta!"
Annie gật gật đầu, đột nhiên vỗ vỗ đầu: "Nhân tiện, tôi tra ra được một chuyện, suýt chút nữa đã quên nói cho cô!" “Cái gì? Bạch Cẩm Sương ngước nhìn cô ấy.
Annie nói: "Tôi đoán là cô có thể không biết. Cô đã làm việc tại Trang sức đá quý Hoàng Thụy. Người ta nói rằng cô đã giành được một số giải thưởng của cuộc thi trang sức trong nước liên tiếp. Không biết cô có ấn tượng gì không?"
Bạch Cẩm Sương nghe vậy, vẻ mặt có chút sững sờ: "Tôi làm việc ở Trang sức đá quý Hoàng Thụy?" Annie gật đầu khẳng định.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Cô có chắc là mình không kiểm tra nhầm không?"
Annie gật đầu: "Tôi chắc chắn rằng, nhiều người biết về chiến thắng của cô và việc cô tham gia Hoàng Thụy hồi đó!"
Nghe vậy, Bạch Cẩm Sương có chút bối rối, cô nhíu mày: "Được rồi, tôi biết rồi, cô ra ngoài làm việc đi!" Annie rời đi, Bạch Cẩm Sương nhắm mắt lại, ngón tay nhéo nhéo góc tài liệu, cô cảm thấy có chút hụt hẫng, cô cảm thấy Bạch Cẩm Sương mà Annie đang nói đến hoàn toàn xa lạ, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô ấy thực sự không có ấn tượng gì cả!
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ hồi lâu, nhấc điện thoại gọi cho Đỗ Yến Oanh.
Hình như Đỗ Yến Oanh đang làm gì đó, phải mất một lúc lâu sau mới trả lời cuộc gọi.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, bà ta cười khẽ: "Cẩm Sương, tại sao con lại nghĩ đến việc gọi điện cho mẹ? Con thích ứng được với cuộc sống trong nước chưa?"
Bạch Cẩm Sương khịt mũi: "Con lớn lên ở đây, làm sao không thích ứng được? Con gọi điện đến là vì có chuyện muốn hỏi mẹ!" “Có chuyện gì vậy?” Đỗ Yến Oanh cảm thấy hơi chột dạ khi nghe lời của Bạch Cẩm Sương. Khi Bạch Cẩm Sương trở về nước, có vô số khả năng kích thích trí nhớ của cô.
Bạch Cẩm Sương nói: "Mẹ ơi, con đã từng chiến thắng cuộc thi Trang sức Thế giới trước đây và còn làm việc cho Trang sức đá quý Hoàng Thụy đúng không?"
Đỗ Yến Oanh đột nhiên im lặng, một lúc sau, bà ta nói: "Cẩm Sương, con có nhớ ra điều gì không?"
Ngay khi Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời này như cắt đứt được nỗi nghi ngờ trong lòng: "Thì ra, đây thực sự là quá khứ của con? Nhưng tại sao con lại không có chút ấn tượng nào?"
Đỗ Yến Oanh nghe được những gì Bạch Cẩm Sương nói, và bà ta hiểu rằng không phải cô ấy tự nhớ ra, mà là nghe những gì người khác nói.
Bà ta im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Cẩm Sương, đừng lo lắng, đừng cảm thấy khó chịu. Không phải lúc trước mẹ đã nói rằng con bị mất trí nhớ có chọn lọc sao? Tất nhiên là con đã quên những thứ liên quan đến Bông Vải rồi, bao gồm cả bố của Bông Vải, công việc mà con đang làm lúc đó và một số việc liên quan!"
Bạch Cẩm Sương giọng hơi trầm xuống: "Thật sự là như vậy sao? Mẹ!"
Đỗ Yến Oanh thở nhẹ, nhưng bà ta vẫn gật đầu nói: "Chính là như vậy!"
Trước khi Bạch Cẩm Sương nhớ ra, Đỗ Yến Oanh vẫn chưa muốn cô bị kích động.
Bạch Cẩm Sương có vẻ hơi thất vọng với câu trả lời mà mình nhận được, cô mím môi: "Được rồi, con biết rồi, con cúp máy trước, khi nào rảnh thì con gọi cho mẹ!"
Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại, thất thần ngồi trên ghế.
Cô mang thai Tần Minh Huyền, thời điểm Tần Minh Huyền ở trong bụng cô động thai, cô không biết mình đang mang thai, cô sợ tới mức tưởng mình bị bệnh rồi sắp chết.
Đỗ Yến Oanh nói với cô ấy rằng cô ấy đang mang thai và giải thích rằng khi cô ấy ở với bố Bông Vải, cô ấy đã rất buồn, vì vậy cô ấy đã quên một số việc vào thời điểm đó.
Sự chấp nhận của Bạch Cẩm Sương đối với các con của mình là rất cao, nhưng Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng việc chấp nhận những điều đó của cô vào thời điểm đó thực sự là thái quá. Nghe những lời không giống như kí ức của chính mình, giống như đang coi những chuyện đã xảy ra với người khác vậy., Áp đặt nó vào cô ấy, cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Trang sức đá quý Thanh Sương, Văn phòng Tổng giám đốc.
Trợ lý Tổng Minh Nghĩa nhìn Sở Tuấn Thịnh: "Anh Sở, chúng ta thật sự không tính liên hệ với Trang sức Tư Huyền xem có khả năng hợp tác không?"
Sở Tuấn Thịnh liếc nhìn Tổng Minh Nghĩa, thời điểm anh ta quay đầu lại, viên kim cương màu tím trên tai anh ta ảnh lên tia sáng.
Vẻ mặt của anh ta có chút quỷ dị: "Đương nhiên là tôi có nghĩ tới!"
Tổng Minh Nghĩa thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì anh nghĩ sao, Trang sức đá quý Tư Huyền có hợp tác với Hoàng Thụy hay không, chúng ta không thể ở lại. Hơn nữa, theo thói quen của Trang sức đá quý Tư Huyền ở nước ngoài, chúng ta nên tìm nhiều hơn một công ty để hợp tác! Nếu họ hợp tác với Trang sức đá quý Hoàng Thụy, anh nhất định sẽ tìm được một công ty ngang ngửa với Trang sức đá quý Hoàng Thụy. Không nghi ngờ gì nữa, đó không phải Trang sức đá quý Thanh Sương chúng ta!"
Sở Tuấn Thịnh liếm môi liếc anh ta một cái: "ồ nhìn không ra đó, Tổng Nghĩa Minh mấy nay đã trưởng thành nhiều rồi!"
Tổng Minh Nghĩa có chút ngượng ngùng: "Anh Sở, anh đừng giễu cợt tôi. Tôi nói thật. Nếu anh thực sự quyết định hợp tác với Trang sức đá quý Tư Huyền, chúng ta phải nhanh lên, tôi có thể nghe thấy người ta nói, Đá quý Hoàng Thụy đã sắp xếp cho một người nào đó đến Trang sức đá quý Tư Huyền!"
Sở Tuấn Thịnh cười tủm tỉm: "Tống Minh Nghĩa, cậu bây giờ so với tôi còn giỏi giang hơn!"
Tổng Minh Nghĩa bất lực: "Anh Sở, anh đừng nói giỡn nữa!"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Tuấn Thịnh nhạt đi, anh dựa vào ghế văn phòng thở dài: "Không biết có chuyện gì. Mấy năm nay tôi luôn cảm thấy nhàm chán. Bạch Cẩm Sương đi rồi, Mặc Tu Nhân cũng đi rồi. Sau khi từ chức Giám đốc điều hành của Trang sức đá quý Hoàng Thụy, tôi không nghĩ rằng mình có thể chiến đấu được nữa."
Tổng Minh Nghĩa nhếch miệng nhìn Sở Tuấn Thịnh: "Mặc dù chủ tịch Mặc không còn là CEO của Trang sức đá quý Hoàng Thụy, nhưng vị trí người đứng đầu ngành trang sức của Hoàng Thụy không hề bị lung lay vì chuyện này!"
Tổng Minh Nghĩa thầm than trong lòng, đợi đến lúc anh vượt qua Trang sức Hoàng Thuỵ rồi hằng nói đến không có sức chiến đấu thì tôi còn hiểu được! Sở Tuấn Thịnh: "..."